Sau khi tiếng chuông biến mất, chỉ thấy một trăm người mặc áo màu đen, ai cũng cầm vũ khí bước ra từ trong lâu các ở giữa hồ.
Những người này là cường giả của Lôi Trạch.
Chỉ thấy họ xếp thành một hàng, ngay ngắn đi về phía trung tâm của vùng đất Tu Di, sau đó dừng lại ở một khoảng đất trống tạo thành một vòng tròn lớn lấy khoảng trống đó làm trung tâm, sau đó đặt những thứ trên tay xuống rồi bắt đầu bày bố gì đó lên.
Lâm Chính nhíu mày nhìn theo.
“Đang làm gì thế?”
“Bày bố trận pháp”.
Ái Nhiễm giải thích.
“Bày bố trận pháp? Trận pháp gì?”
“Pháp trận nghịch chuyển”.
“Nghịch chuyển? Pháp trận?”
Lâm Chính sửng sốt.
“Đúng thế, nghe nói đi vào trận pháp này thì có thể đảo ngược trạng thái của mình. Nói cách khác, một người vừa mới kết thúc trận chiến, trên người còn mang theo vết thương và sự mệt mỏi, chỉ cần bước vào trận pháp sẽ lập tức hồi phục sức mạnh, cả người không bị tổn thương gì cả, tràn đầy khí kình, tinh thần sảng khoái. Nó như đảo ngược về trước trận chiến vậy, đó là lý do tại sao nó được gọi là trận pháp nghịch chuyển”, Ái Nhiễm mỉm cười.
“Tại sao lại có trận pháp kỳ lạ như vậy?”, Lâm Chính cau mày suy nghĩ: “Nói là nghịch chuyển nhưng thật ra là sửa chữa. Có thể cũng không phải là trận pháp gì mà là một loại khí liệu, dùng cách trị liệu bằng Khí Xung để chữa lành cơ thể và tinh thần”.
“Có lẽ là thế, nhưng phương pháp trị liệu Khí Xung cũng là cách trị liệu trong truyền thuyết, cho dù là vực Diệt Vong tôi cũng rất ít người biết, e là ngoại vực cũng càng ít nhỉ?”, Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính gật đầu: “Đa phần các liệu pháp Khí Xung ở ngoại vực đều không chính thống, hiệu quả rất nhẹ. Tôi nghĩ có lẽ Lôi Trạch hiểu về phương pháp này, hơn nữa họ phải tăng thêm uy lực của phương pháp này, nếu không thì tuyệt đối không thể hồi phục thể xác và tinh thần của một người trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ngoài ra tôi nghĩ có lẽ trận pháp này để lại di chứng rất nhiều”.
“Di chứng?”
Hơi thở Ái Nhiễm trở nên căng thẳng tựa hồ như nghĩ tới điều gì, thấp giọng nói: “Đúng thế, mỗi khi cuộc thi kết thúc, những người tham gia vòng chung kết thứ ba về đến thế tộc của mình đều sẽ ngủ đến tận một tháng, mọi người cứ nghĩ là do thể lực của họ bị tiêu hao quá mức trong cuộc thi. Từ đó có thể thấy đa phần là do trận pháp nghịch chuyển này gây ra”.
“Bất kể là chuyện nào nếu vội vàng đều sẽ không được như ý, nếu muốn nhanh chóng hồi phục sức mạnh thì phải đi đường tắt, mà con đường tắt trong y học chỉ kèm theo rủi ro và gánh nặng. Tôi đoán phương pháp trị liệu Khí Xung này chắc chắn là sẽ vắt kiệt lực sinh mệnh của bản thân, kích thích sự tức giận của mình thì mới đạt được mục đích chữa lành và hồi phục, mà cái giá phải trả dĩ nhiên là cơ thể tiến vào trạng thái ngủ đông, hơn nữa không chỉ ngủ đông, tôi nghĩ chắc chắn nó còn tiêu hao tuổi thọ”, Lâm Chính nói.
Ái Nhiễm gật đầu, nhưng lại cười khổ: “Mặc dù vậy, mọi người cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu không bước vào trận pháp nghịch chuyển thì không thể hồi phục, như thế thì không thể đối phó với trận chiến tiếp theo”.
“Rốt cuộc trận chung kết là nội dung gì thế?”, Lâm Chính hỏi.
Ánh mắt Ái Nhiễm hiện lên hàm ý bí ẩn, cười nói: “Thần y Lâm đừng vội, lát nữa anh sẽ biết”.
Lâm Chính ngơ ngác, nhìn về phía chính giữa.
Lại chỉ thấy đám người này ghim những vật liệu mang đến lên ở giữa.
Đó là mấy cây cột kim loại, trên đó có rất nhiều đường văn, còn nối với điện, sau khi sắp xếp xong, một ông lão khom người mặc áo choàng đi vào giữa cây cột kim loại, nhặt một ít bụi rồi rải lên vải vẽ tranh ở giữa.
Làm thế với vải vẽ tranh gần một tiếng mới xem như kết thúc.
Lâm Chính khiễng chân lên nhìn.
Nhìn đồ ấn đó cứ như đồ ấn Thái Cực Bát Quái.
Có rất nhiều hoa văn động vật trên đó, sống động như thật, rất đẹp.
Sau khi hoàn thành bố cục của đồ ấn, ông lão lấy một viên bảo thạch trong suốt lấp lánh tỏa ra ánh sáng trắng trong ngực ra, chậm rãi đặt nó vào chính giữa đồ ấn.
Đợi bảo thạch rơi xuống.
Tinh.
Cả trận pháp lập tức được kích hoạt, một cột sáng lao lên trời.
Trận pháp nghịch chuyển khởi động.