Tin tức thôn Dược Vương bị san bằng truyền khắp Cổ Phái, làm toàn bộ Cổ Phái chấn động.
Không những Cổ Phái, mà ngay cả người của các tộc lớn thế gia tông môn cũng cực kỳ kinh ngạc.
Ai nấy đều cảm thấy khó tin!
Vì sao tông phái siêu cấp khiến người đời nể sợ đó đột nhiên bị người ta san bằng?
Ai làm?
Ai có thể làm được?
Vô số nghi vấn quanh quẩn trong đầu mọi người.
Cổ Phái cũng vậy. Bởi vì theo bọn họ thấy, thôn Dược Vương bị hủy diệt… ít nhiều có bóng dáng của thần y Lâm.
Cộng thêm lúc này thần y Lâm vẫn chưa chết, Cổ Phái sao có thể không phòng bị.
Nếu suy đoán của bọn họ là thật, sự diệt vong của thôn Dược Vương là do Lâm Chính làm, vậy thì… Cổ Phái chắc chắn sẽ phải có kế hoạch ứng phó.
Nếu không, e rằng Cổ Phái sẽ trở thành thôn Dược Vương thứ hai.
Thế là ngày hôm sau, Lữ Lộng Triều của Cổ Phái truyền tin tức về, người nắm quyền của Cổ Phái đã quyết định dẫn dắt tầng lớp lãnh đạo của Cổ Phái đến hồ Ám Long.
Hồ Ám Long là một nơi nổi tiếng vắng người ở Hoa Quốc.
Nghe nói những người thích đi du lịch và thám hiểm đa số đến hồ Ám Long, nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai ra khỏi hồ Ám Long được.
Thế là các bộ môn có liên quan đã ra lệnh cấm không được tự ý vào hồ Ám Long.
Nhiều người nghe nói đến hồ Ám Long đều biến sắc.
Có người nói trong hồ Ám Long có người rừng xuất hiện, những người đó đều bị người rừng hại.
Cũng có người nói trong hồ Ám Long có quái thú xuất hiện.
Tóm lại lời đồn gì cũng có.
Người làm phim điện ảnh trong nước cũng lấy hồ Ám Long làm nguyên gốc để quay vài bộ phim, doanh thu phòng vé không tệ.
Đương nhiên, đây chỉ là căn cứ theo lời người bình thường, thực ra hồ Ám Long hoàn toàn không nguy hiểm như trong lời đồn.
Nó chỉ là một nơi có môi trường khá tồi tệ chứa đầy chướng khí.
Bởi vì chướng khí sinh ra, nơi này cũng nuôi dưỡng nhiều sinh vật cực độc. Người bình thường bị sinh vật độc tấn công thì không thể sống sót rời khỏi hồ Ám Long.
Nghe nói sâu trong hồ Ám Long có một loài sinh vật độc cực kỳ cổ xưa, kịch độc của chúng ngay cả người của Cổ Phái cũng không dám đụng vào, chính vì vậy mà Cổ Phái không hề muốn vào hồ Ám Long.
Một khi gặp mai phục ở nơi này thì khó mà thoát ra được.
Thế nhưng, nếu không có y thuật của thần y Lâm thì không thể đối phó thần y Lâm.
Nếu thôn Dược Vương thật sự là do thần y Lâm diệt, Cổ Phái không có phản ứng thì chắc chắn sẽ rơi vào vết xe đổ của thôn Dược Vương…
“Thầy, Lữ Lộng Triều gửi tin đến, sáng nay cổ Phái đã thuê chuyên cơ đến hồ Ám Long, nhưng… người nắm quyền của Cổ Phái còn làm một chuyện nữa”, Tần Bách Tùng cầm điện thoại, nói giọng khàn khàn.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính đứng ở trước cửa sổ, hỏi.
“Người nắm quyền của Cổ Phái lan truyền tin tức này ra, bây giờ nhiều thế lực thế gia đã bùng nổ, tất cả đều đang chuẩn bị đến hồ Ám Long tìm bí tịch y thuật của thầy!”, Tần Bách Tùng nói.
Lâm Chính nghe vậy không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lấy một hộp thuốc từ trong túi ra, đốt một điếu.
Một lúc lâu sau.
“Vậy thì giúp bọn họ một tay đi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Giúp?”.
Tần Bách Tùng ngạc nhiên: “Thầy, giúp thế nào?”.
“Ông lấy danh nghĩa học trò của tôi chứng minh với người bên ngoài chuyện này là thật!”.
“Cái gì?”.
“Tần Bách Tùng biến sắc, vội nói: “Thầy, chuyện… chuyện này sao được? Làm vậy nhiều người đang do dự sẽ lập tức xuất phát đến hồ Ám Long ngay không phải sao? Đến lúc đó, hồ Ám Long sẽ lấp kín người, vả lại toàn là người đối đầu với thầy. Nếu thầy định mai phục người của Cổ Phái thì vậy sẽ bất lợi cho thầy!”.
“Mai phục? Đó là chuyện không có khả năng nữa rồi. Người của Cổ Phái giở chiêu này quả thật cao minh. Bọn họ không sợ người nhiều, vì tông phái thế gia khác không dám đối đầu với Cổ Phái, Cổ Phái nhất định sẽ là người cười đến cuối cùng. Nếu chúng ta mai phục, hiện trường hỗn loạn như vậy, Cổ Phái có thể tập kết được sức mạnh từ các tông phái thế tộc khác chống lại chúng ta! Bọn họ lan truyền tin tức này ra không những không tạo thành đối thủ cạnh tranh, mà còn tạo cho mình một món bảo hiểm. Dựa vào mai phục để đối phó Cổ Phái giờ đã là điều viển vông”, Lâm Chính nói.
“Vậy… Vậy… thầy, chúng ta không đi là được, để Cổ Phái bọn họ uổng công một chuyến”, Tần Bách Tùng nói.
“Tôi sẽ đi”.
Lâm Chính nói: “Tôi phải giải quyết xong chuyện này, đây là cơ hội tốt, tôi phải kết thúc mọi thứ”.
“Thầy… sợ là chúng ta không thể đối kháng trực diện với Cổ Phái được. Lần này Cổ Phái chắc chắn đã chuẩn bị kế sách vẹn toàn đề phòng chúng ta mai phục. Nếu thầy đến hồ Ám Long ắt sẽ xảy ra bất trắc!”, Tần Bách Tùng sốt ruột nói.
Lâm Chính quăng đầu thuốc xuống đất, giẫm tắt, bình thản nói: “Bách Tùng, Dương Hoa bây giờ lung lay sắp đổ, tôi không thể kéo dài được nữa. Nếu kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho Dương Hoa, các ông cũng sẽ không an toàn. Đi sắp xếp đi, ông không cần lo, tôi có thể đối phó với thôn Dược Vương thì cũng có thể đối phó với Cổ Phái!”.
Tần Bách Tùng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ và lo lắng.
Cuối cùng, ông ấy vẫn gật đầu, quay người rời đi.
Thế là mấy tiếng đồng hồ sau khi tin tức ở Cổ Phái truyền ra, bỗng nhiên Dương Hoa cũng để lộ tin tức liên quan đến bảo tàng ở hồ Ám Long.
Nghe nói tất cả y thuật của thần y Lâm, thần y thiên tài số một đương thời, đều đến từ bảo tàng hồ Ám Long.
Dương Hoa là do thần y Lâm sáng lập, đương nhiên sẽ có nhiều bí mật liên quan đến thần y Lâm.
Tin tức Dương Hoa để lộ ra tất nhiên có độ tin cậy cao.
Hơn nữa, cách làm của Tần Bách Tùng rất khéo léo, cố tình để lộ cho vài thế lực cài cắm tai mắt vào Dương Hoa, để bọn họ cố ý tiết lộ cho gia tộc khi báo cáo, như vậy thì tính chân thực sẽ được bảo đảm.
Vì vậy, nhiều tông phái thế gia đang do dự đều trở nên điên cuồng.
Đó là y thuật của thần y Lâm!
Là thần y đã dùng Nghịch Chuyển Châm mà không chết!
Ngay cả sự diệt vong của thôn Dược Vương cũng liên quan đến thần y Lâm, nếu nói chuyện này là thật thì thần y Lâm dựa vào đâu đấu với thôn Dược Vương?
Sợ là dựa vào y thuật quỷ thần khó lường, có thể nắm giữ sinh tử mà chỉ anh mới có.
Tất cả tông tộc thế gia đều cử tinh nhuệ đến hồ Ám Long.
Hoa Quốc cuộn trào sóng ngầm.
Bên phía Lâm Chính cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, xuất phát đến hồ Ám Long.
Nhưng trước lúc đó, anh đã gọi điện thoại cho Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên, bảo hai người xuất phát đến hồ Ám Long trước, sau đó tiếp ứng cho anh.
Mặc dù hồ Ám Long chướng khí mịt mù, nhiều sinh vật cực độc, nhưng hai người đó đều xuất thân từ thôn Dược Vương, tinh thông độc thuật, hồ Ám Long đối với họ mà nói giống như nơi không người.
Lâm Chính thu thập một phen, để Tần Bách Tùng đưa tới sân bay, đến hồ Ám Long.
Trên đường đi, Thủ Mệnh lại gọi tới một cuộc điện thoại.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, bên phía Cổ Phái… đã mời một nhân vật lớn đến. Tôi nghĩ lần này cậu… đừng nên đến hồ Ám Long nữa thì hơn”, Thủ Mệnh ở bên kia điện thoại nói với giọng nghiêm nghị, vô cùng nghiêm túc.
“Nhân vật lớn? Là ai?”.
“Độc Hoàng, Tiêu Khải Phong!”.