Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Chính trầm mặc khi đối diện với câu hỏi chất vấn của Thánh Nữ. Cả điện đường trở nên im lặng như tờ.

Vô số cặp mắt nhìn chăm chăm Lâm Chính, chờ đợi câu trả lời của anh.

Hoa Huyền cũng im lặng. Thánh Nữ cũng không lên tiếng nữa.

“Đưa kẻ phản bội ra ngoài xẻ làm tám, ngoài ra cũng băm cả tên gián điệp xâm nhập vào Hồng Nhan Cốc này nữa".

Rõ ràng là cô ta muốn giết chết cả Lâm Chính và Hồng Du.

“Hả?”, Triệu Nguyệt đứng ngoài cửa cũng thất kinh. Cô ta muốn bảo vệ Lâm Chính nhưng không biết phải làm thế nào.

“Đợi chút”, Lâm Chính cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tôi không có hứng thú với người sai anh tới đây, cũng không muốn hỏi anh gì nữa. Vì vậy anh cũng không cần phải nhiều lời đâu, yên tâm lên đường đi”, Thánh Nữ nói.

“Thế nhưng Thánh Nữ đại nhân, tôi vô tội”.

“Ai cũng nói thế cả".

“Vậy được, cô có thể trả lời tôi hai câu hỏi được không?”

“Tôi nói rồi, tôi không muốn nhiều lời cũng không muốn lãng phí thời gian với anh”.

“Thánh Nữ đại nhân, không cần phải vội như vậy. Đằng nào tôi cũng không chạy được mà. Cô có thể nghe tôi hỏi cho xong không?”, Lâm Chính hỏi thẳng.

“Câu hỏi đầu tiên, tôi có thể sống sót quay lại, dựa vào cái gì mà cô cho rằng tôi là gián điệp? Thứ hai, lúc tôi bỏ chạy gặp mấy người Hồng Du, bọn họ giúp tôi trốn khỏi sự truy sát của quái nhân. Chắc mọi người cũng nhìn thấy vết thương của cô ấy. Tôi đã từng cứu cô ấy thì cô ấy báo ơn nên không giết tôi, có gì sai? Tại sao các người lại nói là cô ấy phản bội Hồng Nhan Cốc?”

Dứt lời, Thánh Nữ chau mày.

“Hừ, mấy chục năm qua, không ai có thể tránh được sự truy sát của quái nhân. Vậy mà anh có thể dễ dàng thoát được khỏi ông ta, có thể thấy thực lực của anh không hề bình thường. Một vệ sĩ bình thường như anh, sao lại có thực lực như thế? Anh không thấy rất kỳ lạ sao?”, có người đứng ra lên tiếng.

“Ai quy định vệ sĩ thì không được có thực lực mạnh?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm: “Cô sao? Lẽ nào tôi nhất định phải chết trong tay kẻ đó thì mới là bình thường? Ai quy định thế?”

“Điều này...”, người kia tái mặt, không biết nói gì.

“Dẻo mỏ lắm”, Thánh Nữ thản nhiên nói nhưng đôi mắt vẫn hằm hằm sát ý.

“Tôi chỉ đang chứng minh sự trong sạch của mình mà thôi”.

“Những gì anh vừa nói không thể được coi là chứng minh được”.

“Thế nhưng những gì mà Thánh Nữ đại nhân nói cũng vậy, đâu có thể chứng minh được gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Thánh Nữ chau mày, không hề nói gì.

“Thánh Nữ đại nhân, hà tất phải nhiều lời với kẻ này, lôi anh ta ra chia năm xẻ bảy là được", một người bên cạnh lên tiếng.

“Muốn giết anh ta thì quá dễ. Anh ta đang bị thương, lại đang ở trong Hồng Nhan Cốc thì còn có thể trốn đi đâu được. Tôi chỉ cần ra lệnh là anh ta sẽ chết không toàn thây ngay. Chỉ có điều, giết anh ta ấy mà...không đáng”, Thánh Nữ hờ hững đáp lại.

“Sao lại nói là không đáng...Người này đáng chết mà”, người kia cảm thấy không hiểu.

“Thế nhưng sẽ nói như thế nào với Lâm Nhược Nam được đây?”, Thánh Nữ hỏi ngược lại.

“Lâm Nhược Nam sao?”

“Hôm qua tôi cho người đi kiểm tra Lâm Nhược Nam, thiên phú của cô ta chỉ thấp hơn Hoa Huyền một chút xíu. Đây là một thiên tài hiếm có. Nếu như chúng ta không có lý do chính đáng mà đã giết người này thì Lâm Nhược Nam sẽ rất hận chúng ta, vì vậy giết người này mà để mất đi một hạt giống tốt thì thật không đáng”.

“Hóa ra là vậy. Thánh Nữ đại nhân thật sự chu đáo. Chỉ đáng tiếc lúc Lâm Nhược Nam đi qua nước thánh thì vẫn còn lại ký ức về người này, nếu không, làm gì lại có nhiều phiền phức đến như thế?”

“Phiền phức sao? Cũng không tới mức đó”.

Thánh Nữ thản nhiên nói rồi lại nhìn Lâm Chính: “Tôi, anh đều không có chứng cứ xác thực nhưng điều đó không có nghĩa là không thể tự chứng minh”.

“Ồ?”, Lâm Chính chau mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Thánh Nữ phất tay: “Hoa Huyền”.

“Thánh Nữ đại nhân”, Hoa Huyền bước tới, cung kính cúi người.

“Cô đấu với người này đi”, Thánh Nữ nói.

Hoa Huyền và Lâm Chính giật mình: “Đấu sao?”

“Đúng vậy! Kỳ Lân, tôi muốn xem xem rốt cuộc thực lực của anh thế nào mà có thể thoát được khỏi tay của quái nhân. Nếu anh có thể thắng được Hoa Huyền thì có thể chứng minh được thực lực của anh, khi đó tôi sẽ thả anh ra và không truy cứu chuyện này nữa”, Thánh Nữ điềm đạm nói.

Lâm Chính chau mày.

“Nếu như tôi thua thì sao?”, anh hỏi lại.

“Thì sẽ bị xử chết ngay tại chỗ”, Thánh Nữ nói.

Đám đông nín thở.

“Thánh Nữ đại nhân, Kỳ Lân đang bị thương nặng. Tôi đấu với anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ thua thôi”, Hoa Huyền lập tức nói.

“Tôi đã cho anh ta cơ hội rồi”, Thánh Nữ lắc đầu.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn Thánh Nữ. Anh cũng nhận ra Thánh Nữ muốn thông qua việc anh và Hoa Huyền chiến đấu để so sánh chiêu thức giữa anh và người đeo mặt nạ ngày hôm qua. Chỉ cần động tác của anh có một chút giống với người đeo mặt nạ thôi thì Thánh Nữ sẽ lập tức ra lệnh xử tử anh ngay.

Giờ Thánh Nữ cho Lâm Chính cơ hội. Nếu như anh từ chối hoặc là bị bại trận thì Lâm Nhược Nam cũng không thể nói thêm được gì nữa. Đúng là dồn người ta vào đường cùng mà. Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Xem ra tôi không có quyền từ chối rồi”.

“Có, anh có thể nhận tội luôn”

“Tôi vô tội”.

“Vậy thì chiến thôi”, Thánh Nữ nhìn Hoa Huyền.

Hoa Huyền bất lực, đành phải bước tới chính giữa, đứng đối diện với Lâm Chính.

“Từ từ đã”, Lâm Chính hét lên.

“Còn có chuyện gì không?”

“Thánh Nữ đại nhân, tôi có một điều kiện”.

“Anh đang trả giá với tôi đấy à?”, Thánh Nữ hừ giọng.

“Cô không dám nhận lời sao?”

“Bỏ cái thói khích tướng của anh đi! Nói! Điều kiện gì?"

“Nếu tôi thắng Hoa Huyền thì cô hãy tuyên bố cô Hồng Du vô tội, đồng thời dùng những thứ tốt nhất để chữa trị cho cô ấy và không được truy cứu trách nhiệm nữa, kể cả những người đi cùng cô ấy vào cấm địa cũng vậy”, Lâm Chính nghiêm túc nói. Dứt lời, không ít người trong điện đường giật mình.

“Kỳ Lân, đến bản thân cậu còn khó lo nổi mà còn đi lo cho người khác à?”, một người phụ nữ tầm hơn 40 tuổi cười lạnh.

“Cô Hồng Du bị liên lụy nên mới gặp phải họa như thế. Sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được? Mặc dù cuộc chiến này có thể tôi không thắng, nhưng nếu có thể giành một chút hi vọng thì đương nhiên tôi sẽ làm”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

Rất nhiều người của Hồng Nhan Cốc sững sờ. Bọn họ nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh mà bỗng thấy tim đập mạnh. Thánh Nữ chau mày, cảm giác người đàn ông tên là Kỳ Lân này vô cùng tà ma.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK