Không có Châu Thời Vận chống lưng, người của Tử Vực lập tức không còn tâm lý phản kháng.
Dù sao ngay cả vực chủ Mộ Thanh Sơn cũng không đánh được với Lâm Chính quá mấy chiêu.
Những người còn lại lấy gì để chống lại anh đây?
Chỉ thấy Lâm Chính tung người nhảy lên không trung, tế ra vô số châm khí, che rợp bầu trời.
Ngày hôm nay, bầu trời Tử Vực rơi xuống một cơn mưa châm, như cuồng phong vũ bão, không gì cản nổi.
Thần Hỏa Thánh Nữ Mạc Khinh Vũ lặng lẽ đứng trước sảnh đường, nhìn cơn mưa này, khẽ nhắm mắt lại.
Tử Vực có ngày hôm nay, cô ta không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Dù sao những người ở đây cũng quá tự phụ, lòng dạ nhỏ nhen.
“Như vậy cũng tốt”.
“Không có tu vi thì sẽ không có phân tranh, nếu người Tử Vực thực sự muốn ở ẩn thì cần gì phải để ý đến võ công chứ?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ lẩm bẩm.
Khi Lâm Chính quay trở lại, Tử Vực đã hoàn toàn yên tĩnh.
Có người không cam lòng, có người thản nhiên chấp nhận, có người vẫn ngây ra như phỗng.
“Cảm ơn anh”.
Mạc Khinh Vũ nhỏ giọng nói.
Thực ra với tính tình của Lâm Chính, anh tuyệt đối sẽ không tha cho Tử Vực, dù sao bọn họ cũng nhiều lần muốn giết anh, còn lẻn vào Giang Thành để báo với Thiên Ma Đạo vị trí của người Dương Hoa, cấu kết với Thiên Ma Đạo làm chuyện xấu.
Ngay cả Thiên Ma Đạo cũng bị Lâm Chính xóa sổ thì không có lý do gì để anh giữ lại Tử Vực cả.
Sở dĩ anh chỉ phế không giết là vì nể mặt Thần Hỏa Thánh Nữ.
“Bây giờ cô có dự định gì? Cùng tôi về Giang Thành hay ở lại đây?”.
Lâm Chính hỏi.
“Sư phụ có khỏe không?”.
Mạc Khinh Vũ nhẹ giọng hỏi.
“Ông ta đang chữa trị ở học viện”.
“Có anh ở đây thì sư phụ chắc chắn bình an vô sự, còn tôi… thì ở lại đây đi. Thực lực của tôi không mạnh, theo anh về Giang Thành cũng chẳng giúp được gì. Đương nhiên, nếu anh cần đến tôi thì có thể phái người đến báo tin bất cứ lúc nào, tôi sẽ dốc hết sức để giúp đỡ anh”.
Cô ta nhìn về phía xa, đáy mắt lóe lên một tia sáng.
Cô ta trải qua quá nhiều chuyện, đã đến lúc muốn được nghỉ ngơi.
Mà Tử Vực hiện giờ chính là nơi yên tĩnh nhất.
Cô ta không muốn tham dự vào những cuộc tranh giành và giết chóc nữa.
“Tôi tôn trọng lựa chọn của cô”.
Lâm Chính lấy một tấm danh thiếp ra, đặt lên bàn.
“Có chuyện gì thì gọi cho tôi”.
Dứt lời, Lâm Chính xoay người định đi.
“Lâm Chính!”.
Mạc Khinh Vũ bỗng gọi một tiếng.
Lâm Chính dừng chân, ngoái lại nhìn cô ta.
Cô gái ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói: “Hãy bảo trọng”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, dẫn theo đám Dịch Quế Lâm rời khỏi địa phận Tử Vực.
Trên đường trở về Giang Thành, sắc mặt Dịch Quế Lâm âm trầm, tâm sự ngổn ngang.
“Ông đang nghĩ gì vậy?”.
Lâm Chính thông qua gương chiếu hậu nhìn Dịch Quế Lâm đang lái xe, bình thản hỏi.
“Hả? Không… không có gì”.
Dịch Quế Lâm vội đáp.
“Đang nghĩ về chuyện của Long Vương Điện sao?”.
Lâm Chính nói.
“Việc này… Thần y Lâm, dù sao Long Vương Điện cũng là thế lực ngoại vực, đến vô ảnh đi vô tung. Châu Thời Vận này lại là con trai của Tử Long Điện, một trong tứ đại phân điện của Long Vương Điện, địa vị bất phàm. Nếu cậu ta đến tìm chúng ta gây rắc rối thì chúng ta phải làm sao…”, Dịch Quế Lâm suy nghĩ một lát rồi nói.
“Nếu đã kết thù thì nên chuẩn bị sẵn sàng, phái người đến ngoại vực thăm dò tin tức về Long Vương Điện. Nếu Châu Thời Vận này muốn gây rắc rối cho Dương Hoa thì chúng ta chỉ đành phản kích thôi”.
“Vâng, thần y Lâm!”.
Dịch Quế Lâm gật đầu, đạp chân ga, lái như bay về Giang Thành.
Lâm Chính vừa trở về học viện Huyền Y Phái đã bị Từ Thiên dẫn đến trước một bãi đất trống ở chính giữa học viện.
Lúc này, trước bãi đất trống chất một đống rương cao như núi…