“Nhóc chạy đi đâu vậy? Còn chê Tề Phượng Sơn chưa đủ mất mặt hay sao?”, thấy Tiểu Thanh đẩy xe của Tề Thủy Tâm quay về thì Tề Trọng Khôn tối mặt, hét lớn.
“Bố, con cảm thấy chuyện này nên nói với chú hai. Dù sao chú hai cũng từng tiếp xúc với người họ Lâm đó, anh ta là người thế nào chắc là chú hai nắm rõ”, Tề Thủy Tâm mỉm cười.
“Sao thế? Đến con cũng nghiêng về phía tên nhóc tới từ ngoại vực đó à? Rốt cuộc cậu ta có pháp thuật gì mà tới con cũng bị ảnh hưởng thế?”, Tề Trọng Khôn vuốt râu, trừng mắt.
Ông ta hiểu con gái mình. Mặc dù bị liệt, không thể cử động nhưng đó là đứa thông minh, ưu tú nhất. Người thường không thể nào qua mắt được con bé.
“Bố, không phải như vậy mà thực sự là anh ta có tài năng hết sức phi phàm. Con có ý kiến là Tề Phượng Sơn nên giữ thái độ tốt với anh ta một chút, có khi đó là chuyện tốt cho chúng ta”,Tề Thủy Tâm lên tiếng.
“Con...hừ. Bố không nói nhiều với con nữa”, Tề Trọng Khôn hất ống tay, mặc kệ con gái, ông ta quay người rời đi.
Tề Thủy Tâm thở dài: “Xem ra lòng tự tôn của người vực Diệt Vong vẫn lớn lắm, không hạ mình được. Vậy thì sao có thể tiến bộ được?”
Chuyện của ông hai Tề khiến người của Thanh Huyền Tông thở phào. Ít nhất thì tạm thời không có ai gây rắc rối cho họ nữa. Thế nhưng nhiều khi rắc rối lại cứ tìm tới họ.
Khi đám người Thanh Huyền Tông đang dưỡng thần nghỉ ngơi thì bỗng có giọng nói vang lên.
“Cô Ái Nhiễm, thật không ngờ cô lại ở đây”, nghe thấy giọng nói đó, Ái Nhiễm giật mình, lập tức quay lại.
Chỉ thấy một đám người nhà họ Dục đi tới. Người đi đầu chính là thánh thủ mà trước đó cô ta đã gặp ở nhà họ Dục – Giản Đào!
“Ái Nhiễm, cô thật to gan, dám bỏ chạy. Cô có biết cô đã gây ra họa lớn rồi không”.
“Nhà họ Dục đã kết duyên cho cô và Giản thánh thủ vậy mà cô lại bỏ trốn. Nếu để sư tôn của Giản thánh thủ biết được thì chắc chắn nhà họ Dục sẽ gặp họa diệt vong”.
“Rốt cuộc cô có phải là người nhà họ Dục hay không? Cô không suy nghĩ cho nhà họ Dục à?”
Người nhà họ Dục tức giận chỉ trích Ái Nhiễm. Lúc này ông năm của nhà họ Dục bước tới lạnh lùng nhìn Ái Nhiễm: “Nhóc, mau về thôi. Tối nay sẽ là ngày kết hôn của cháu và Giản thánh thủ”.
Nói xong ông ta chộp tay Ái Nhiễm
“Từ từ đã”, tông chủ Thanh Huyền Tông lập tức lên tiếng.
Ông năm chau mày, liếc nhìn tông chủ: “Ồ, hóa ra là tông chủ à? Sao thế? Có việc gì sao?”
“Ông năm Dục, Ái Nhiễm là đồ đệ của tôi, là người của Thanh Huyền Tông. Lần này con bé cùng chúng tôi đi tham gia cuộc thi, vậy mà trước mặt tôi ông lại định cướp đồ đệ của tôi sao?”, tông chủ hừ giọng.
Nghe thấy vậy sắc mặt của ông năm Dục trở nên mất tự nhiên: “Tông chủ, nhà họ Dục và Thanh Huyền Tông chẳng có giăng mắc gì cả. Giờ tôi chỉ đang xử lý việc của nhà họ Dục, hi vọng ông đừng lo chuyện bao đồng”.
“Tôi không biết chuyện của nhà họ Dục, tôi chỉ biết hiện tại đồ đệ đang trợ lực cho Thanh Huyền Tông. Các người động vào con bé thì tức là không coi tôi ra gì đúng không?", tông chủ hừ giọng.
Thế nhưng khi ông ta vừa dứt lời thì đối phương chỉ bật cười: “Ông thật sự cho rằng mình rất gì và này nọ đấy à?”
“Tôn trọng ông? Ông cũng xứng sao?”
“Không tự coi lại bản thân mình đi”.
Rất nhiều người nhà họ Dục cười chế nhạo. Ông năm Dục nheo mắt: “Triệu Giang Ngạn, ông là cái thá gì? Nếu không phải vì tông chủ của ông chết thì ông cho rằng cái thứ như ông có thể ngồi lên được vị trí tông chủ hay không? Giờ Thanh Huyền Tông ra sao lẽ nào ông còn không rõ? Dựa vào ông mà dám gây sự với tôi?”
“Chú Năm, chú quá đáng rồi đây ạ. Dù sao đó cũng là sư phụ của cháu mà”, Ái Nhiễm tức giận nói.
“Không phải ông ta đuổi cháu ra khỏi Thanh Huyền Tông rồi sao? Làm gì còn là sư phụ của cháu nữa?”, ông năm Dục tỏ vẻ khinh thường.
“Cháu gia nhập lại Thanh Huyền Tông rồi”, Ái Nhiễm trả lời.
“Cháu...”, ông năm Dục vẫn còn tức giận, định phát tiết nhưng thấy người của Thanh Huyền Tông đều áp sát tới với ánh mắt dữ dằn thì ông ta đành nhịn.
“Triệu Giang Ngạn, ông đừng tưởng nhà họ Dục chúng tôi sợ ông. Thanh Huyền Tông sa sút đến ngày hôm nay thì các người không phải là đối thủ của nhà họ Dục nữa đâu. Ông định đối đầu với chúng tôi sao?”, ông năm Dục bặm môi.
“Là ông đối đầu với Thanh Huyền Tông chúng tôi thì có”, tông chủ hừ giọng.
“Được, được lắm. Tôi thấy Thanh Huyền Tông đúng là chán sống rồi”.
Ông năm Dục gật đầu: "Nếu đã vậy thì đừng tránh chúng tôi đấy. Giản thánh thủ đại nhân”.
“Ông năm Dục”, Giản Đào nheo mắt bước lên.
“Thanh Huyền Tông đã tham gia vào cuộc thi thì lát nữa trận đầu phiền cậu chăm sóc họ nhé”, ông năm Dục hừ giọng.
“Ha ha, không thành vấn đề. Nhưng không biết là Thanh Huyền Tông cử ai làm đại diện. Chắc không phải là Ái Nhiễm đấy chứ”, Giản Đào bật cười.
“Đương nhiên không phải là cô ấy mà là tôi”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.
Nhà họ Dục giật mình.