Không thể không nói suy nghĩ của hai người bọn họ đúng là quá phong phú.
Lâm Chính không hề có ý định lấy người sống để thử thuốc, cho dù là thử thuốc thì anh cũng sẽ dùng chính bản thân mình.
Dù sao cũng chỉ có bản thân anh mới thực sự trải nghiệm được hiệu quả của thuốc, mới biết nhược điểm của nó nằm ở đâu.
“Được rồi!”.
Sau một phen sửa soạn, Lâm Chính ôm một đống dược liệu đi tới, sau đó tung người nhảy lên một chiếc nồi, một chân hất nắp lên, rồi ném dược liệu vào.
Xong xuôi, Lâm Chính liền ngoảnh sang nói: “Các anh có thể lại đây nhóm lửa rồi”.
“Được”.
Hai người gật đầu.
Họ đóng nắp lại, rồi bắt đầu nhóm lửa, sau đó huy động khí kình, khống chế nhiệt độ của ngọn lửa.
“Nhiệt độ của nồi thuốc này phải trải qua 137 biến hóa, tôi sẽ nói với các anh, các anh phải khống chế nghiêm ngặt theo lời tôi nói, rõ chưa? Không được sai sót dù chỉ một chút”.
Lâm Chính đi tới trước một nồi thuốc khác để chuẩn bị, nói.
“137 biến hóa?”, Thẩm Niên Hoa kinh ngạc hỏi: “Vậy nồi thuốc này phải luyện bao lâu?”.
“Năm tiếng!”.
“Cái gì? Năm… năm tiếng?”.
“Vậy tức là trong năm tiếng này, chúng tôi phải luôn huy động khí kình để điều khiển ngọn lửa?”.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Không thể được! Chúng tôi sẽ chết vì kiệt sức mất!”, Thẩm Niên Hoa gần như là gào lên.
“Dùng khí kình khống chế nhiệt độ ngọn lửa vốn là một việc tỉ mỉ chuẩn xác, với thực lực hiện giờ của chúng tôi, có thể duy trì một tiếng đã là tốt lắm rồi, duy trì tận năm tiếng? Chúng tôi không thể nào làm được!”, Bạch Nan Ly cắn răng đáp.
“Không thử sao biết? Huống hồ các anh đang ở học viện Huyền Y Phái, ở địa bàn của tôi, ở đây mà các anh muốn chết thì e là khó lắm!”.
Lâm Chính mỉm cười: “Yên tâm dùng khí đi! Cho dù kiệt sức thì tôi cũng sẽ giúp các anh khôi phục! Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho các anh, nhưng các anh phải đảm bảo luyện xong nồi thuốc này. Nếu xảy ra sai sót gì, sợ là các anh không gánh được hậu quả đâu”.
Anh nói đến đây, vẻ mặt đã trở nên vô cùng nghiêm túc.
Hai người run rẩy, không dám do dự, lập tức khống chế ngọn lửa.
Nhưng đúng như bọn họ nói, chỉ qua một tiếng, hai người đã mướt mải mồ hôi, thở phì phò, dường như không cầm cự nổi nữa.
Lâm Chính đang luyện đan một mình, thấy thế thì búng ngón tay.
Vèo vèo vèo…
Mấy cây châm bạc bay tới, đâm thẳng vào người bọn họ.
Khí mạch đang dần khô kiệt của hai người lập tức trở nên dồi dào.
“Thần kỳ quá!”.
Hai người không khỏi sáng mắt lên.
“Nan Ly, không ngờ cây châm bạc nhỏ bé này mà lại có thể khiến khí mạch của tôi không ngừng sinh ra khí kình! Thần y Lâm này quả nhiên danh bất hư truyền!”, Thẩm Niên Hoa nhỏ giọng nói.
“Đúng là rất đặc biệt, Niên Hoa, có lẽ chúng ta có thể lợi dụng châm bạc này để tu luyện khí kình, nâng cao cảnh giới!”, Bạch Nan Ly nhỏ giọng đáp.
Thẩm Niên Hoa nặng nề gật đầu: “Trước kia lúc tu luyện, một khi khí kình khô kiệt thì phải mất ít nhất một ngày để khôi phục, nhưng có châm bạc này thì lại dồi dào trong chớp mắt. Như vậy thì tốc độ tu luyện sẽ nâng cao gấp mấy lần”.
“Mau, tiếp tục huy động khí kình!”.
“Được!”.
Hai người trở nên nghiêm túc.
Năm tiếng trôi qua.
Cuối cùng hai người vẫn mệt mỏi ngã lăn ra đất.
Lúc này, cả người bọn họ ướt sũng mồ hôi, cho dù Lâm Chính dùng châm bạc cũng không thể khôi phục khí mạch của bọn họ.
Bọn họ chỉ mong bây giờ chết quách cho rồi.
Lâm Chính đứng thẳng người lên đi tới, mở nắp nồi ra.
Một mùi thơm ngào ngạt lập tức tỏa khắp phòng luyện thuốc.
“Màu sắc rất đẹp, xem ra các anh khống chế ngọn lửa rất tốt”, Lâm Chính hài lòng gật đầu.
Hai người vô lực nhìn anh, đều không nói gì.
Chỉ thấy Lâm Chính lấy hai viên đan dược trong nồi ra, ném cho bọn họ.
“Uống đi!”.