“Hả?”, đám đông bàng hoàng. Vô số ánh mắt liếc nhìn về phía người này.
“Lâm Chính”, đám người Trương Tùng Hồng kêu lên.
“Nhóc làm gì vậy? Mau lùi ra”, Trương Trung Hoa vội vàng nói.
Ông cụ không muốn kéo Lâm Chính vào. Đây không phải là người mà Lâm Chính có thể đối phó được. Đối phương chỉ cần thở hắt ra thôi là Lâm Chính cũng tan thành mây khói rồi.
“Đồ chó mà này! Định tạo phản à? Dám xen vào chuyện của ông Lôi! Chán sống rồi phải không?"
Uông Hiểu Mạn tức giận, bước tới lầm bầm: “Lâm Chính! Anh điên à? Đến ông Lôi mà cũng dám đắc tội? Anh muốn hại cả nhà họ Tô chúng tôi hay gì?"
“Bọn họ khiến ông ngoại bị thương, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Anh…đồ ngốc này! Anh tưởng mình là ai? Anh chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi. Anh nghĩ mình có thể đấu được với ông Lôi? Anh có biết chỉ cần ông Lôi giẫm chân thì cả cái tỉnh Quảng Liễu này đều rúng chuyển không? Một kẻ vô dụng không bằng cả con chuột như anh mà dám ngông à? Biến”, Uông Hiểu Mạn chửi rủa.
Không phải cô ta muốn giúp Lâm Chính. Mà là mong anh đừng để cô ta bị liên lụy. Vì dù sao thì cô ta cũng thuộc nhà họ Tô. Thế nhưng…Lâm Chính chẳng hề bận tâm.
“Đúng là đồ vô dụng”.
Uông HIểu Mạn lại gầm lên, tiếp tục quay qua mỉm cười: “Chú Lôi, cháu không quen người này…anh ta…tự làm tự chịu, không liên quan gì tới cháu hết…”
Ông Lôi nghe thấy vậy thì khẽ chau mày: “Ý của cô là gì?”
“Bố! Đây là Uông Hiểu Mạn, là bạn gái của con”.
“Ồ…”
“Cô ấy là con gái nhà họ Tô, vì vậy…”, Lôi Bằng ngập ngừng.
Ông Lôi đương nhiên hiểu ngay bèn khẽ gật đầu: “Nếu đã là bạn của con thì không sao. Nhóc, cháu rất hiểu chuyện đấy, chú không trách cháu”.
“Cảm ơn chú Lôi”, Uông Hiểu Mạn tỏ ra biết ơn.
“Còn về kẻ này…thì đánh phế đi”, ông Lôi lại nói.
“Vâng! Ông Lôi”.
Thuộc hạ đáp lại, lao về phía Lâm Chính. Hắn sử dụng toàn bộ sức mạnh. Bởi vì vừa nãy Lâm Chính đã khiến hắn nhận ra rằng anh không hề đơn giản. Vậy nên sao hắn dám khinh suất được? Thế nhưng cú đấm chí mạng của hắn vừa giáng xuống thì đã bị một chưởng đánh chặn lại.
“Cái gì?”
Đám đông nín thở.Đối phương biết rõ cú đấm của mình đáng sợ như thế nào. Dù có là sắt thép mà trúng phải thì cũng sẽ bị biến dạng. Vậy mà Lâm Chính lại đỡ chiêu được một cách nhẹ nhàng như vậy sao?
“Khốn khiếp”, người này bặm môi, chưa chịu thua, chỉ tung chân lên đạp tiếp.
Một giây sau...Rắc! Tiếng xương gãy vọng tới. Cái chân giơ lên của kẻ kia bị đạp trúng, gãy ngay tại chỗ.
“Cái gì?”
Đám đông thất kinh. Uông Hiểu Mạn cũng há hốc miệng. Mấy người Trương Trung Hoa thì cảm tưởng con ngươi muốn rơi ra ngoài.
Chuyện gì thế này? Thằng rể này lại đánh nhau giỏi như vậy sao?
Rầm! Lâm Chính lại tung thêm một chưởng nữa.
Rắc! Tiếng xương gãy lại vang lên. Tay của kẻ kia bẻ một góc quỷ dị, cả người ngã xuống, lăn mấy vòng dưới đất và kêu gào thảm thiết. Người này đã hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
Chỉ mới có vài chiêu mà đã đánh phế cao thủ của ông Lôi. Nếu như không phải được tận mắt nhìn thấy thì chắc không ai tin.
“Chuyện gì thế này”, Lôi Bằng run rẩy.
“Chú Lôi, sao thế ạ? Anh ta chỉ là một thằng rể hèn, ăn nhờ ở đợ mà sao cao thủ của chú cũng không đối phó được vậy ạ?”, Uông Hiểu Mạn cuống cả lên.
“Câm miệng”, ông Lôi bừng tỉnh, hét lớn. Uông Hiểu Mạn không dám cãi lại.
Về phía nhà họ Trương thì ai cũng có cảm giác như bị sét đánh trúng. Đầu óc họ choáng váng…
Bà cụ cũng tối sầm mặt, ngồi im không nói được gì.
“Nhóc…từ khi nào mà cháu trở nên lợi hại như vậy?”, ông cụ Trương thốt lên.
“Không phải cháu lợi hại mà là…kẻ này vô dụng quá”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Sau chuyện ở thôn Dược Vương, cách hành sự của anh…có chút thay đổi. Anh ra tay càng độc ác hơn!
Dứt khoát hơn!
“Vô…dụng á?”, đám đông bàng hoàng.
“Cậu ta có tài cán gì chứ?”
“Ông Lôi cũng khinh suất quá, để một kẻ không ra gì ra tay, lần này thì hay rồi, cho Lâm Chính có cơ hội vênh mặt”.
“Đúng là tức chết đi được”.
Người nhà họ Trương tức giận tới xôn xao. Nhưng họ là người ngoài, còn đối với ông Lôi lại là chuyện khác.
“Ông Lôi! Có lẽ cậu ta là một cao thủ”, một người đàn ông để râu dê lên tiếng
“Thực lực tầm ở mức nào?”, ông Lôi điềm đạm hỏi.