Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai cánh tay còn đang rỏ máu tong tỏng chui ra từ lồng ngực vô cùng mạnh mẽ, bóp cổ mấy kẻ kia muốn tắt thở.

Hai kẻ kia dùng hết sức bình sinh để gỡ bàn tay trên cổ mình ra, nhưng bất luận có dùng sức thế nào cũng không thể lay chuyển bàn tay kia.

Hai bàn tay này thực sự quá mạnh.

Cổ của bọn họ đã biến dạng, mặt xanh lét như tàu lá chuối.

"Làm thế nào đây?", Thiên Xu nuốt nước bọt, mắt mở trừng trừng.

Diên Dận không nói gì, vẻ mặt cũng vô cùng khó coi.

Lúc này, cảnh tượng còn khiến người ta kinh ngạc hơn xuất hiện.

Lúc này hai bàn tay đang bóp cổ kia đột nhiên kéo mạnh một cái, kéo hai người kia vào trong lồng ngực của Diệp Viêm.

"Cái gì??"

Ai nấy đều bàng hoàng.

Hai người kia kêu lên thảm thiết, bị kéo vào trong lồng ngực Diệp Viêm, sau đó máu và những mảnh thịt vụn từ đó bắn ra tung toé, như thể hai người kia vừa bị Diệp Viêm ăn thịt.

Đợi khi dấu vết của hai người kia hoàn toàn biến mất, Diệp Viêm cũng đứng lên trở lại.

Cánh tay và bên chân bị đứt lúc nãy đã mọc trở lại.

Lồng ngực bị banh ra cũng dần được chữa lành.

Qua khe hở nho nhỏ trên lồng ngực hắn vẫn có thể nhìn thấy một đống thịt vụn.

Có lẽ chính là hai kẻ ban này.

Khi lồng ngực hoàn toàn khép lại, Diệp Viêm nuốt nước bọt cái ực.

Cơ thể hắn đã nguyên vẹn như ban đầu!

Ai nấy cứng đờ người, không thốt nên lời.

Đây là thủ đoạn của Diệp Viêm sao?

"Ăn thịt người?"

Lâm Chính hụt hơi, lạnh lùng nhìn hắn: "Xem ra tu vi hiện tại của mày đều là dùng thủ đoạn vô liêm sỉ này mà có được?"

"Đã là thủ đoạn thì làm gì có liêm sỉ với vô liêm sỉ? Chỉ cần có thể đạt mục tiêu là được rồi. Trên con đường tu Đạo, cần gì quá quan tâm đến vinh nhục, chính nghĩa cơ chứ? Tu sĩ đạt đến cảnh giới viên mãn thực sự đã từ bỏ thất tình lục dục, đâu còn cần phân rõ chính tà?", Diệp Viêm thờ ơ đáp.

"Cũng có lý đấy, chỉ tiếc là, hai chúng ta có quan điểm khác nhau", Lâm Chính gật đầu nói.

"Cũng chẳng sao, dù sao mày cũng chẳng sống được bao lâu nữa".

Diệp Viêm lạnh lùng đáp, sau đó con ngươi của hắn ngưng đọng lại.

Roạt!

Roạt!

Từ lồng ngực hắn lại thò ra hai cánh tay, trên lưng cũng thò ra hai cánh tay nữa.

Diệp Viêm lúc này có tổng cộng sáu cánh tay.

Sức mạnh quả thật kinh người!

“Gọi gió!"

Hắn thét lên một tiếng.

Vù!

Một luồng sức mạnh phi thăng bạo ngược tràn ra khắp trong lăng mộ.

Diên Dận và mấy người kia bị sức mạnh này đè ép xuống dưới sàn nhà, không thể cử động. Ai nấy hoảng loạn, sợ hãi đến cực độ.

"Gọi mưa!"

Diệp Viêm lại thét lên.

Vút! Vút! Vút! Vút...

Trong sức mạnh phi thăng, có một lượng lớn khí hoá thành thần châm.

Chúng điên cuồng xoay chuyển như một cơn lốc bên cạnh Lâm Chính. Chỉ trong nháy mắt đã có hàng chục nghìn kim châm tụ lại như một cơn lốc.

"Thông mệnh!"

Diệp Viêm dứt lời, những người khác lập tức biến mất.

Lâm Chính đôi mắt ngưng trọng, một giây sau đã thấy Diệp Viêm đứng trước mặt mình.

Sáu cánh tay lực lưỡng hung hãn lao về phía anh.

Những cánh tay này trông vô cùng dị thường, tốc độ nhanh như chớp nhưng đánh lên người anh lại không có lực.

Nhưng càng như vậy, Lâm Chính càng lo lắng.

Sự vô lực này chỉ sợ là không phải muốn tiêu diệt thể xác của anh mà là một loại thủ đoạn để phá vỡ lục phủ ngũ tạng của anh!

Mỗi một chưởng của hắn đều là đòn chí mạng.

Nhưng Lâm Chính chỉ có hai tay, sao địch lại sáu tay của hắn?

Mặc dù tốc độ của Lâm Chính rất nhanh nhưng cũng không thể trụ vững, chỉ một lát mà đã bị đánh trúng hơn chục lần.

Bắt buộc phải kẽo giãn khoảng cách với hắn.

Lâm Chính đôi mắt lạnh lùng, dùng sức mạnh phi thăng tạo ra một cú nổ.

"Cút ra!"

Bùm!

Sức mạnh phi thăng thuần khiết phát nổ.

Diệp Viêm bị ép lùi về sau.

Nhưng chỉ một giây sau, tất cả khí châm trong không trung đều nhằm hướng Lâm Chính mà bay tới.

Lâm Chính lại vận khí đỡ đòn.

Khí châm điên cuồng lao đến, nhưng không thể chọc thủng sức mạnh phi thăng tinh khiết.

Chỉ một lát sau, những khí châm này đều tan biến.

"Đã kết thúc chưa?", Thiên Xu bò lồm cồm trên mặt đất lẩm bẩm.

"Chỉ e là chưa", Diên Dận khàn giọng đáp.

Thiên Xu ngẩn người.

Một giây sau.

Phụt!

Lâm Chính miệng phụt ra máu tươi, nửa quỳ trên mặt đất, khó lòng đứng lên được nữa.

Trên cơ thể anh đã không còn dấu vết của sức mạnh phi thăng.

Lúc này sức mạnh phi thăng của anh... đã bị rút cạn rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK