Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh muốn làm gì?”

Trí Băng Thanh sợ hãi, sợ phát run nhìn chằm chằm Lâm Chính, hỏi.

“Người đáng lẽ bái đường thành thân với cô là tôi! Cô đã ký vào giấy làm chứng, chẳng lẽ cô muốn nuốt lời?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Nuốt lời ư? Tôi làm vậy là do anh ép, sao có thể nói là tôi nuốt lời chứ?”, Trí Băng Thanh nghiến răng nói.

“Xem ra cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời!”

“Tên họ Lâm kia, anh... anh đừng ngang ngược! Thư Trường, anh nói gì đi, anh... anh giúp em với...”, Trí Băng Thanh quay đầu, mắt đẫm lệ nhìn Hình Thư Trường.

“Bố!”

Hình Thư Trường nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ cực điểm, xoay người quỳ xuống trước mặt Chí Tôn Huyền Thanh Các, không nói lời nào.

Chí Tôn Huyền Thanh Các đứng lên.

Người của Huyền Thanh Các cũng đứng dậy hết.

Trong mắt ai cũng tràn ngập phẫn nộ và hận thù.

Giờ phút này Thánh Y Giả mới lấy lại tinh thần sau khi chứng kiến cảnh khiếp sợ kia.

Ông ta cũng không ngờ, Lâm Chính lại dám giết người!

Trước mặt Chí Tôn Huyền Thanh Các lại có thể... Giết một vị trưởng lão của Huyền Thanh Các!

“Đại ca, chuyện này... có vẻ đã nằm ngoài dự liệu rồi...”

Tam Thủ Y chạy tới, run rẩy nói.

“Đúng vậy, tiếp theo khó xử rồi đây, tên họ Lâm lại giết được một vị trưởng lão của Huyền Thanh Các trong tích tắc, có thể thấy thực lực phi phàm. Một vị trưởng lão bị giết, Chí Tôn Huyền Thanh Các đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua, e là mấy lý do thoái thác tôi chuẩn bị trước cũng không thể dùng rồi!”, Thánh Y Giả khẽ nói.

“Vậy đại ca... Bây giờ chúng ta phải làm sao?”, Tam Thủ Y dè dặt hỏi.

“Không có cách nào, chỉ có thể tha cho người đó!”

“Cứ tha cho cậu ta...như vậy sao?”

“Hừ, nếu không thì làm sao bây giờ? Người này tự tìm tới rắc rối, chẳng thể trách người khác, tôi đã cho cậu ta không ít cơ hội, nhưng cậu ta có biết quý trọng không? Hôm nay có chết thì cũng là do cậu ta gieo gió gặt bão!” Thánh Y Giả lạnh lùng nói.

Tam Thủ Y gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Kẻ đáng chết có khuyên nhủ gì cũng vô ích!

Chuyện này là do Lâm Chính tự chuốc lấy.

“Bây giờ mong các vị khách tạm thời rời bữa tiệc! Xảy ra tình huống bất ngờ, nhưng không cần lo lắng, chúng tôi sẽ giải quyết!”

Thánh Y Giả đứng dậy, nói.

Các khách mời đều bị dọa sợ, nghe Thánh Y Giả nói vậy thì đâu còn do dự? Lập tức đứng lên muốn bỏ chạy.

Nhưng lúc đó, Chí Tôn Huyền Thanh Các lên tiếng.

“Không được đi đâu hết!”

Khách mời ở hiện trường sửng sốt.

“Người này giết trưởng lão của Huyền Thanh Các trước mặt tôi, tôi phải chặt đầu cậu ta xuống ở trước mặt mọi người!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các lạnh như băng quát lên.

Dứt lời.

Vèo!

Một luồng khí kình cuồng bạo phát ra từ cơ thể ông ta, phun thẳng ra cả đại điện.

Khách mời đồng thời run rẩy.

Cao thủ của sơn trang Thánh Y cũng biến sắc.

Bọn họ cảm nhận được khí tức này cũng lập tức hiểu được, Chí Tôn Huyền Thanh Các... đã nổi giận!

“Chí Tôn!”

Người của Huyền Thanh Các đồng thời hô lớn.

Chí Tôn giẫm từng bước từng bước trong đại điện.

Trong nháy mắt, cứ như có một ngọn núi chuẩn bị đè xuống người Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính sừng sững bất động, cứ như bàn đá.

Trong mắt Chí Tôn ánh lên một tia sáng kỳ lạ.

Ông ta nhìn ra được Lâm Chính bất phàm.

Dù vậy, ông ta không cho rằng mình không thể giết được Lâm Chính!

Tuy Lâm Chính cũng có chút thủ đoạn, nhưng đối với người đứng đầu của Huyền Thanh Các, thủ đoạn của anh cũng chỉ bằng con bọ ngựa! Không là gì cả!

“Nộp mạng... cho tôi!”

Chí Tôn quát khẽ, dứt lời, một tay ông ta chỉ về phía Lâm Chính.

Lập tức một luồng khí tức huyền diệu tối cao không gì sánh kịp, phóng ra từ lòng bàn tay của Chí Tôn Huyền Thanh Các.

Nó giống như một cái lưới to, nhốt Lâm Chính vào, khiến anh không thể chạy trốn.

Lâm Chính cũng không trốn tránh, yên lặng tập trung để đánh lại sức mạnh này, anh nâng một tay lên, cũng phát động khí kình.

Nhìn khí thế này, có vẻ anh đang muốn phân cao thấp với Chí Tôn!

“Thật điên rồ!”

“Mày là cái gì? Dám khiêu chiến Chí Tôn của bọn tao?”

“Sao không nhìn xuống bãi nước tiểu để soi lại mày đi!”

“Quả nhiên là nghé con không sợ hổ!”

Người của Huyền Thanh Các tức giận chửi bậy.

Khách mời ở hiện trường và người của sơn trang Thánh Y cũng cười nhạo, lộ vẻ khinh thường.

Người đó chính là Chí Tôn Huyền Thanh Các đấy!

“Thần y Lâm này chắc cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, hắn dựa vào đâu để giao đấu với người nghịch thiên tới vậy? Thật sự tưởng rằng giết được một Tam trưởng lão thì có thể giẫm Huyền Thanh Các dưới chân sao?”

“Tên đó đáng chết! Tên đó đáng chết!”

Trí Băng Thanh phẫn hận mắng chửi.

“Băng Thanh yên tâm đi! Người này đã khiêu khích bố anh! Trên đời này người nào cả gan khiêu khích bố anh thì kết cục chỉ có một! Đó là phải chết!” Hình Thư Trường lạnh lùng bật cười nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Cứ như thể hắn đã nhìn thấy cái xác bị chặt đầu của Lâm Chính.

Nhưng lúc này, hai bóng người lao vào đại điện, đứng trước người Lâm Chính.

“Ồ?”

Vẻ mặt của Chí Tôn Huyền Thanh Các cứng đờ, đột nhiên dừng tay!

“Tử Nghĩa? Tử Hằng?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK