Ban đầu không có bao nhiêu người ở đây chú ý đến người đàn ông đó.
Nhưng dần dần mọi người phát hiện người đàn ông lại đi về phía Thần Võ Tôn, ai nấy lập tức căng thẳng, tim không khỏi đập nhanh hơn.
Người này là ai?
Anh ta muốn làm gì?
Trong lòng mọi người đều hiện lên câu hỏi như vậy.
Thần Võ Tôn cũng không khỏi quay mặt sang nhìn.
Bà ta mới vừa ra oai đã có kẻ không thức thời chạy tới rước nhục?
Chẳng lâu sau, người này đi tới trước Thần Võ Tôn.
Nhưng... anh ta không dừng lại mà vừa cười vừa chắp tay, chào hỏi Thủy Thánh Võ ở bên sông đằng sau Thần Võ Tôn: “Thánh Võ thiên kiêu, thật ngại quá, tôi đến muộn rồi!”.
Anh nói xong thì lại phớt lờ Thần Võ Tôn, đi lướt qua bà ta.
“...”.
Thần Võ Tôn sa sầm mặt.
Mặc dù có thể người kia không biết bà ta là ai, nhưng bị phớt lờ ngay trước mặt đám đông là chuyện nhục nhã đến thế nào!
Thủy Thánh Võ trợn tròn mắt, há miệng, không biết nói thế nào mới phải.
“Thánh Võ thiên kiêu, anh làm sao vậy? Không nhận ra tôi sao?”, người đến khó hiểu hỏi, tưởng anh đội mũ nên Thủy Thánh Võ không nhận ra anh là ai, lập tức ngước đầu lên.
Nhưng Thủy Thánh Võ còn chưa kịp lên tiếng, Thần Võ Tôn đã cất tiếng nói.
“Nhóc, cậu tìm Thủy Thánh Võ làm gì? Không biết cậu ta sắp thành người chết rồi à?”.
“Ồ?”.
Người đến cũng chính là Lâm Chính ngẩng đầu lên, liếc nhìn Thần Võ Tôn, cười nhạt nói: “Bà chị, trận đấu còn chưa bắt đầu, sao bà chị biết trước kết quả vậy? Lỡ như Thánh Võ thiên kiêu thắng thì sao?”.
“Thắng? Với điều kiện cậu ta dám thắng! Đây là trận đấu sinh tử, cậu ta thắng chỉ có một khả năng, đó là giết chết đối thủ! Nếu cậu ta giết đối thủ, cậu đoán xem người nhà họ Thủy có thể sống được bao nhiêu ngày?”, Thần Võ Tôn lạnh lùng nói.
“Cô nói đến chuyện trả thù sau đó sao? Vậy trận đấu này còn có ý nghĩa gì nữa?”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Ý nghĩa? Giết người chứng đạo mà thôi, ai quan tâm ý nghĩa? Cậu thật là ngây thơ!”, Thần Võ Tôn liếc nhìn Thủy Thánh Võ, nói: “Người này là cậu tìm đến sao?”.
“Bẩm Thần Võ Tôn, người này là bạn tôi, anh ta có gì xúc phạm mong Thần Võ Tôn tha thứ cho!”, Thủy Thánh Võ vội vàng đứng dậy khom lưng.
“Thần Võ Tôn?”, Lâm Chính tỏ ra nghi hoặc, anh chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng có thể khiến Thủy Thánh Võ cung kính như vậy chứng tỏ lai lịch người này không nhỏ.
“Tôi chẳng muốn so đo với kẻ ngu dốt như vậy! Cậu gọi cậu ta đến để nhặt xác cho cậu sao?”, Thần Võ Tôn cười nhạt.
Sắc mặt Thủy Thánh Võ khó coi, nhưng không lên tiếng.
“Cũng được, tìm người nhặt xác miễn bị nước sông cuốn trôi đi mất, nhưng con người này cũng không biết vác theo cái quan tài!”.
Thần Võ Tôn lắc đầu, quay người đi tới trước một tảng đá, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt thiền định.
Nhìn thấy vậy, nhiều người thở phào nhẹ nhõm, toát mồ hôi thay cho Lâm Chính.
Thủy Thánh Võ cũng thót cả tim.
“Thần y Lâm, anh đừng lỗ mãng như vậy, người này không phải tầm thường! Anh suýt nữa đắc tội người ta rồi!”, Thủy Thánh Võ nhỏ giọng nói.
“Người này là ai?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Thần Võ Tôn! Võ tôn đứng đầu giới võ thuật! Thực lực của người này cao hơn tôi không biết bao nhiêu lần. Anh đắc tội với người ta, hôm nay anh không ra khỏi Long Xuyên được đâu!”, Thủy Thánh Võ nói.
“Vậy à, chẳng trách bà ta trông trẻ tuổi mà da dẻ đã già nua, nhan sắc không giống với một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi!”, Lâm Chính gật đầu đáp.
Nào ngờ Lâm Chính vừa nói xong, Thần Võ Tôn đang ngồi ở bên kia đột nhiên mở mắt ra, lạnh lùng nhìn anh: “Cậu nói cái gì?”.
Thủy Thánh Võ kinh hãi, lập tức tiến lên chắp tay: “Tôn giả bớt giận! Bạn tôi tính thẳng như ruột ngựa, có điều mạo phạm đến người, mong người thứ tội!”.
“Thánh Võ thiên kiêu, tôi chỉ nói thật mà thôi! Theo suy đoán của tôi, có lẽ năm nay người này đã chín mươi ba tuổi!”, Lâm Chính nhún vai nói.
Thủy Thánh Võ tuyệt vọng, gần như van nài: “Thần y Lâm, cầu xin anh đừng nói nữa được không?”.
“Được thôi, được thôi!”.
Lâm Chính lắc đầu.
Nhưng có vẻ đã muộn.
Thần Võ Tôn ở bên kia đã đứng dậy, nhìn chằm chằm Lâm Chính, cất bước đi tới.
Trong nháy mắt, người xung quanh nín thở, tất cả tập trung tinh thần nhìn về phía Thần Võ Tôn.