Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đảo Thần Hỏa là một hòn đảo không quá lớn, cách đất liền cũng không xa nhưng cả hòn đảo đã bị Thần Hỏa Tôn Giả mua lại và giờ là một hòn đảo tư nhân. Người bên ngoài không thể tự ý lên đảo.

Máy bay đáp xuống một thành phố nhỏ tên là thành phố Vũ Hải. Ra khỏi sân bay, Lâm Chính ngồi xe tắc xi tới đầu cảng và thuê trọn một con thuyền tới đảo Thần Hỏa.

Do đây là hòn đảo tư nhân hơn nữa còn có một truyền thuyết khiến người của thành phố Vũ Hải không dám đến gần hòn đảo nên chẳng có người nào chịu tới đây. Lâm Chính đành phải tự mình lái thuyền đi.

Thế nhưng khi còn chưa đáp tới đảo, mới được nửa đường thì đã có thêm vài con thuyền lao tới bao vây con thuyền của Lâm Chính.

“Đảo Thần Hỏa, người ngoài không được vào. Mau rời đi, nếu không tự chịu trách nhiệm về hậu quả”, trong đó có một người đệ tử hét lớn, giọng nói vang vọng cả trong không gian.

Lâm Chính nhìn bọn họ thì thấy tất cả đều mặc trang phục đỏ rực, trên trán có một hình hoa văn màu đỏ, nước da cũng đỏ và nhiệt độ cơ thể khá khác người bình thường.

“Tôi là thần y Lâm của Giang Thành, là đảo chủ của các người gọi tôi tới nhận tội”, Lâm Chính lấy ra một bức thư.

Đám đệ tử nhìn nhau rồi lại nhìn Lâm Chính: “Đi theo tôi”.

Nói xong, dưới sự hộ tống của đám người này, Lâm Chính được đưa lên đảo. Có một đội quân đã đợi sẵn ở đây. Sau khi Lâm Chinh lên đảo thì một đệ tử đã xích anh lại.

“Các người làm gì vậy?”, Trương Thất Dạ tức giận.

“Làm gì à? Người có tội thì phải còng lại chứ sao? Đây là quy tắc”.

“Khốn nạn”, Trương Thất Dạ còn định nói gì đó nhưng đã bị Lâm Chính ngăn lại.

“Nếu đã tới rồi thì cứ làm theo đi, không sao”, Lâm Chính đưa tay ra.

Trương Thất Dạ định nói thêm gì đó nhưng thấy vẻ mặt điềm nhiên của Lâm Chính thì ông ta đành thôi. Bị xích tay, Lâm Chính giống như một kẻ phạm tội thật sự. Anh bị đám người này áp giải lên điện Thánh Hỏa. Đồng thời có tiếng đồng hồ vang lên trên đảo. Các tầng lớp cấp cao đều tập trung ở điện.

Điện thánh Hỏa là một cung điện cực lớn được xây dựng bên trong hang núi. Hai bên cung điện là hai bức tượng điêu khắc khổng lồ, nhìn giống như tượng của một vị thần linh nào đó trông vô cùng uy nghiêm. Bên trong cung điện không có đường điện, tất cả là dùng lửa thời nguyên thủy. Trên các bức tường là những phù văn kỳ lạ. Trần của cung điện được đắp tranh nổi, cả cung điện trông vô cùng thần thánh…Không ai dám lỗ mãng.

Lâm Chính cùng Trương Thất Dạ đứng ở giữa cung điện. Hai bên là người của đảo Thần Hỏa.

Cùng lúc này có bảy người nam nữ mặc áo giáp đỏ đứng bên trên. Những người này đều còn rất trẻ nhưng vẻ mặt họ lạnh tanh, khí tức đáng sợ.

“Người trẻ tài giỏi của đảo Thần Hỏa nhiều như vậy sao?”, Trương Thất Dạ liếc nhìn bảy người này và phát hiện bọn họ chưa tới 30 nên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Vậy Thánh nữ bao nhiêu tuổi?”, Lâm Chính hỏi thêm.

“Nghe nói tầm hơn 20 thôi”.

“Vậy sao? Thực lực như vậy mà sao không được gọi là thiên kiêu thế?”, Lâm Chính tò mò.

“Có thiên kiêu nào dám đấu với cô ta chứ. Nếu mà thua không những chết lại còn liên lụy tới người nhà nữa”.

“Cũng phải”, Lâm Chính gật đầu.

Lúc này, có tiếng hô vang lên: “Thánh nữ tới”.

Đám đông vội qùy xuống, cúi đầu và hô vang: “Khấu kiến Thánh Nữ, Thánh Nữ vạn tuế”.

Khí thế tỏa ra hừng hực. Lâm Chính chau mày, nhìn về phía đại điện.

Anh thấy một cô gái trông vô cùng kiều diễm bước vào. Cô gái rất thu hút người khác với thân hình uyển chuyển, đôi môi đỏ cùng đôi mắt sáng như sao. Cô ta cũng mặc váy đỏ, đuôi váy dài cỡ bốn mét, quét đất. Với bước đi chậm rãi, cô ta trông không khác gì nữ vương.

Điều khiến người ta để ý nhất có lẽ chính là mái tóc dài màu đỏ giống như ngọn lửa rực rỡ. Nếu là tóc nhuộm thì không thể nào được như thế. Chắc chắn là do tu luyện Thần hỏa tôn giả võ công tạo ra…

Cô ta ngó lơ Lâm Chính và Trương Thất Dạ, ngồi vào vị trị cao nhất sau đó phất tay: “Đứng dậy cả đi”.

“Cảm ơn Thánh Nữ”, đám đông đồng loạt đứng dậy.

Lúc này, một người đứng bên cạnh Lâm Chính chắp tay: “Bẩm Thánh Nữ, phạm nhân thần y Lâm đã được đưa tới”

Nghe thấy vậy, hai người hiểu ra bức thư yêu cầu tới tạ tội kia là do Thánh Nữ gửi đi.

“Ừm!”, Thánh Nữ gật đầu, nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh biết tội chưa?”

“Tôi có tội gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Anh giết chết em trai Trình Hạo của Trình Ngạn Sinh mà còn nói không có tội?”, Thánh Nữ hừ giọng.

“Em trai của Trình Ngạn Sinh”, Lâm Chính giật mình, lẽ nào là cậu ấm của nhà họ Trình?

“Sao thế, tới nước này rồi còn giả bộ à? Cùng Châu Phái đã bị tôi xử lý rồi, nếu anh còn cứng đầu thì tôi cũng không ngại mà xử lý nốt Dương Hoa đâu”, lúc này, một trong bảy người phía sau Thánh Nữ bước tới, nhếch miệng cười và nói.

Lâm Chính chau mày: “Cùng Châu Phái do các người tiêu diệt sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK