Trang Thạch và Trang Nam Phi tức muốn xì khói.
Trang Mặc Long muốn sỉ nhục cả nhà họ đây mà.
Nhưng bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác.
Dù sao cũng là Trang Nam Phi đòi đấu với Trang Mặc Long trước.
Bản thân Trang Nam Phi muốn dùng Trang Mặc Long làm bước đệm để vùng lên, đương nhiên không thể trách Trang Mặc Long vô tình được.
Nhưng đây là chuyện giữa anh ta và Trang Mặc Long, ép trưởng bối như Trang Thạch quỳ xuống dập đầu thì còn ra thể thống gì?
"Trang Mặc Long, anh muốn tôi quỳ trước anh cũng được, nhưng anh đừng ép bố tôi. Tốt xấu gì ông ấy cũng là chú anh, anh nhận nổi sao?", Trang Nam Phi cắn răng nói.
"Ha ha, Trang Nam Phi, chuyện này chúng ta đã nói trước rồi mà, bây giờ cậu thua rồi mới nói ông ta là chú tôi, cậu không thấy nực cười sao? Mau quỳ xuống!", Trang Mặc Long cười khẩy quát.
"Anh...", Trang Nam Phi tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
"Nam Phi, vừa nãy anh và Mặc Long nói những gì chúng tôi đều nghe thấy cả. Bây giờ anh thua lại không chịu nhận, không khỏi lật lọng quá đấy!".
"Đúng vậy, nếu Mặc Long thua, anh ấy cũng lật lọng thì anh sẽ làm thế nào?".
"Như vậy chẳng phải là trò cười sao?".
"Không ra thể thống gì cả".
"Người nhà họ Trang chúng ta trước giờ đều nói lời giữ lời".
Mọi người nhao nhao chỉ trích, giọng nói rất lớn, cố ra vẻ bất mãn.
"Chú tư, chú cũng là bậc cha chú của nhà họ Trang, sao có thể nuốt lời được chứ? Nếu làm vậy thì chẳng phải đầu têu cho con cháu học thói xấu sao? Chú phải lấy mình làm gương, đừng để con cháu nó khinh cho", đúng lúc này, Trang Thái Thanh cũng lên tiếng.
Tuy ông ta nói rất uyển chuyển, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý.
Đây là ép bố con Trang Thạch phải thỏa hiệp.
Trang Thạch trợn mắt há mồm, nhìn Trang Thái Thanh với vẻ mặt khó tin.
Ông ta rất muốn nói gì đó.
Nhưng... không thốt nên lời.
Ngay cả Trang Thái Thanh cũng đã lên tiếng thì chuyện này không thể lấp liếm được nữa.
Trang Thạch siết chặt nắm tay, vẻ mặt đầy buồn bã và không cam lòng.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng người sỉ nhục mình... lại là người thân ruột thịt.
"Bố, là con bất hiếu, khiến bố phải chịu nỗi nhục này, nhưng không sao, bố, chúng ta rời khỏi đây là được, dập đầu cái gì chứ? Bảo bọn họ cút hết đi!", Trang Nam Phi vẫn không chịu làm theo, lại gần Trang Thạch nhỏ giọng nói.
"Bỏ đi tuy cũng là cách, nhưng sẽ trúng kế của Trang Mặc Long. Cậu ta là người mong con đi nhất, con mà đi thì cùng lứa nhà họ Trang sẽ không còn ai tranh giành với cậu ta nữa, cậu ta ở nhà họ Trang muốn gì có nấy. Được nhà họ Trang dốc sức bồi dưỡng, thì khoảng cách giữa con và cậu ta sẽ càng ngày càng lớn".
"Nhưng... bố..."
"Nam Phi, nhịn đi! Nhẫn nại mới là điều con cần làm nhất lúc này! Đừng vì sự kích động nhất thời mà hủy hoại tiền đồ", Trang Thạch cắn răng nói.
Vẻ mặt Trang Nam Phi đầy đau khổ, nắm tay siết chặt, ngón tay muốn đâm toạc lòng bàn tay.
"Các cậu còn không mau quỳ xuống?".
Trang Mặc Long quát.
Đôi mắt Trang Nam Phi đỏ ngầu, lửa giận ngút trời.
Nhưng Trang Thạch lại vỗ vai anh ta, chậm rãi quỳ xuống.
"Bố!".
Trang Nam Phi gần như phát điên lên.
Nhưng lúc này, anh ta không còn lựa chọn nào khác.
Rời khỏi nhà họ Trang thì anh ta không là gì cả.
Muốn ở lại thì phải cúi đầu trước Trang Mặc Long.
Ai bảo bọn họ là người thua cuộc chứ? Dù là Trang Nam Phi hay Trang Thạch.
Mà kết cục của người thua cuộc là phải nhìn sắc mặt của người thắng cuộc.
Trang Nam Phi hít sâu một hơi, hai gối cong lại, cũng chuẩn bị chậm rãi quỳ xuống.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng bước vào.
"Tần Minh đến rồi!".
Tiếng kêu vang lên.
Không ít người quay sang nhìn người này.
"Hừ, thằng con hoang đến rồi!".
"Chậc chậc chậc, thằng vô dụng này còn mặt mũi mà đến à? Mẹ cậu ta chỉ là một người hầu của nhà họ Trang, còn không xứng mang họ Trang, cậu ta lấy đâu ra mặt mũi mà đến đây vậy?".
"Cả nhà này nực cười thật đấy".
Mọi người châu đầu ghé tai, cười đầy khinh miệt.
Trang Thạch cũng rất ngạc nhiên.
"Tần Minh, chú đang ở nước ngoài yên lành, sao lại về đây?", Trang Nam Phi cắn răng, trừng mắt nhìn Tần Minh.
Nhưng Tần Minh lại nhìn chằm chằm anh ta.
"Chú nhìn gì vậy? Không nhận ra anh mình nữa à?", Trang Nam Phi hừ mũi nói.
Tuy hai người cùng bố khác mẹ, nhưng Trang Nam Phi vẫn coi Tần Minh như em trai mình.
"Ồ, quen chứ!".
Tần Minh hoàn hồn lại, nhìn xung quanh rồi bình thản nói: "Các người gọi tôi đến đây có chuyện gì vậy?".
Hai bố con Trang Nam Phi đều tỏ vẻ lúng túng.
Trang Mặc Long mỉm cười, sải bước đi tới.
"Chậc chậc chậc, chú tư, chẳng phải chú đưa cậu ta ra nước ngoài, không cho phép cậu ta về sao? Sao lại để cậu ta về sơn trang Huyết Kiếm vậy? Đúng dịp thế này, ông không sợ mất mặt sao?", Trang Mặc Long nheo mắt đánh giá Tần Minh.
"Phải đấy, đúng lúc quan trọng mà thằng con hoang này về chẳng phải là khiến em Nhạn mất mặt sao? Đến lúc đó chỉ e người của Phiêu Nhai Các biết được cũng sẽ không vui", một cô gái ở bên cạnh không nhịn được nói.
"Đúng vậy, Trang Thạch, ông mau bảo thằng con hoang này của ông cút đi đi! Đừng ở đây cho ngứa mắt ra!".
Đám người nói với Trang Thạch.
Hoàn toàn không nể mặt chút nào.
Đối với cả nhà Trang Thạch, thì thể diện gì đó đã là đồ xa xỉ từ lâu rồi.
"Từ từ đã, Tần Minh, nào, trước khi cút thì cùng bố cậu quỳ xuống dập đầu với tôi đã", Trang Mặc Long cười nói.
"Quỳ?".
Tần Minh nhíu mày nhìn Trang Thạch, rồi lại nhìn Trang Mặc Long, khó hiểu nói: "Đang yên đang lành, sao tôi phải quỳ trước anh chứ?".
"Hừ, bảo cậu quỳ thì quỳ đi, nhiều lời thế nhỉ?", người bên cạnh càm ràm.
Trang Mặc Long cũng rất kiên nhẫn, cười đáp: "Nguyên nhân rất đơn giản, anh cậu quyết đấu với tôi, nói nếu cậu ta thua, thì cả nhà cậu phải quỳ trước tôi. Bây giờ cậu ta đã thua, cậu quỳ một cái chẳng phải rất bình thường sao?", Trang Mặc Long cười nói.
"Nhưng vấn đề là anh ấy thua anh, chứ có phải là tôi thua đâu, dựa vào đâu anh bắt tôi quỳ?", Tần Minh nói.
Anh vừa dứt lời, xung quanh lập tức im bặt.
Ai nấy nhìn Tần Minh chằm chằm.
Trang Mặc Long cũng nheo mắt lại đánh giá Tần Minh, lạnh lùng nói.
"Vậy ý của cậu là... cậu cũng muốn khiêu chiến tôi?".