Ông ta mở to mắt nhìn Lâm Chính, sau đó cười lớn.
"Sửa xong rồi? Ha ha ha, khôi hài! Lâm Chính, cậu tưởng tôi là đồ ngốc sao? Cậu tưởng tôi không biết Tịnh Thế Bạch Liên bị tổn hại đến mức nào à? Bản tôn đã mất bao nhiêu năm, đi từ Nam ra Bắc mất bao nhiêu tâm huyết, mà đến giờ vẫn chưa thành công sửa được Tịnh Thế Bạch Liên, còn cậu chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã sửa được nó sao? Nực cười! Đúng là quá nực cười!".
Hiển nhiên Thần Hỏa Tôn Giả không tin, ông ta cười ầm lên rồi trừng mắt nhìn Lâm Chính: "Cậu nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba sao?".
“Tôi biết ngay Tôn Giả đại nhân sẽ không tin mà, mời ông xem cái này!”.
Lâm Chính bình thản nói, rồi lấy một bản vẽ trong túi áo ra, đưa cho ông ta.
Thần Hỏa Tôn Giả nhíu chặt mày, nhìn bản vẽ kia rồi cầm lấy xem.
Một lát sau, vẻ mặt ông ta vô cùng đặc sắc.
Đôi con ngươi lồi ra như muốn rớt khỏi tròng mắt.
"Không thể nào... Tuyệt đối không thể... Bản vẽ kết cấu nội bộ của Tịnh Thế Bạch Liên... Cậu... Tại sao cậu lại có được bản vẽ kết cấu nội bộ của Tịnh Thế Bạch Liên nhanh như vậy? Không thể thế được!", Thần Hỏa Tôn Giả gần như là gầm lên.
Nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình thản.
"Thần Hỏa Tôn Giả, tôi thừa nhận võ kĩ của ông quả thực thông thiên, bản lĩnh cũng rất trác tuyệt, nhưng ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu. Ông chơi lửa rất lợi hại, cũng giống như tôi chơi châm, nhưng làm mấy cái về cơ quan, nghiên cứu khoa học thì không phải thế mạnh của ông. Ông mất mấy năm cũng không sửa được Tịnh Thế Bạch Liên, nhưng trong mắt một số người thì đây không phải là chuyện gì quá khó khăn. Tôi chỉ bỏ ra chút tiền, mời một đội nghiên cứu khoa học đến, để bọn họ sửa giúp tôi. Việc này thì khó lắm sao?", Lâm Chính mỉm cười nói.
"Cậu nói cái gì?".
Thần Hỏa Tôn Giả siết chặt nắm tay, sát khí trong mắt càng ngày càng đậm.
Ông ta vẫn luôn tự nhận mình là thần, không gì không làm được, việc sửa chữa Tịnh Thế Bạch Liên trong mắt ông ta cũng chỉ có ông ta mới có thể sửa được, những người khác không ai có thể làm được.
Nhưng không ngờ, một đám nhân viên nghiên cứu khoa học người trần mắt thịt chỉ trong mấy ngày đã làm được việc mà ông ta mất tận mấy năm vẫn bó tay.
Những người phàm bị ông ta coi là lũ kiến có thể tùy ý giẫm đạp, lại vượt mặt ông ta ở một lĩnh vực nào đó.
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!".
Thần Hỏa Tôn Giả cảm giác mình sắp bị mất khống chế.
Cảm giác phẫn nộ trước nay chưa từng có lấp đầy trái tim ông ta.
"Họ Lâm kia! Chắc chắn là cậu đang lừa tôi! Cho dù cậu làm rõ kết cấu bên trong Tịnh Thế Bạch Liên, thì cũng không thể sửa được, những nguyên vật liệu nó cần bên trong không phải người bình thường có thể cung cấp được! Chắc chắn là cậu đang lừa tôi! Chắc chắn là vậy!", Thần Hỏa Tôn Giả vẫn chưa chấp nhận được, cắn răng gào lên.
Nhưng đúng lúc ông ta định nói gì đó thì âm thanh bỗng ngừng bặt, miệng há ra nhưng không thốt được lời nào.
Mọi người đều ngạc nhiên, đổ dồn mắt sang nhìn.
Mới phát hiện Lâm Chính lại đặt một thứ lên bàn.
Đó là một thứ cực kỳ nhỏ nhắn, phát ra tia sáng.
Thần Hỏa Tôn Giả ngây người nhìn thứ kia, một lát sau mới chậm rãi phun ra hai chữ.
"Chấn Kim..."
"Đúng, không lâu trước đó, tôi đã đích thân đến sơn trang Cổ Kiếm lấy Chấn Kim về để sửa Tịnh Thế Bạch Liên. Lần này chắc là Tôn Giả đại nhân tin rồi chứ? Bởi vì theo tôi được biết, ông vẫn luôn đi tìm Chấn Kim!", Lâm Chính cười nói.
"Tôi cũng mãi sau mới biết sơn trang Cổ Kiếm có Chấn Kim, vốn định đi lấy nhưng nhiều lần bị trì hoãn. Đến khi chuẩn bị xuất phát thì Tịnh Thế Bạch Liên lại bị cậu dùng thủ đoạn bỉ ổi cướp mất. Lâm Chính, cậu đúng là đồ tiểu nhân!", Thần Hỏa Tôn Giả mắng.