Một ông lão toàn thân đầy máu, hai tay hai chân đều đeo gông cùm, bị xua vào trong thôn.
Đằng sau ông ta là một thanh niên khỏe mạnh.
Thanh niên kia hung thần ác sát, tay cầm roi da, vừa chửi mắng vừa quất vào người ông lão.
Ông lão đau đến mức cả người run rẩy, da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa, đi được mấy bước đã loạng choạng ngã xuống đất.
Nhưng thanh niên ở phía sau vẫn không chịu bỏ qua, điên cuồng quất roi da.
"Nhanh cái chân lên! Đi nhanh lên cho tôi! Nếu không đi được, cho dù bò thì cũng phải bò, nếu không tôi quất chết ông".
Người thanh niên chửi bới, không chút nương tay.
Tiêu Hồng nhíu mày, đang định bước tới ngăn cản thì bị Tiết Phù kéo lại.
"Sư huynh, đó là người của đội chấp pháp trong thôn, chúng ta đừng nhiều chuyện, chọc giận bọn họ thì phiền phức to", Tiết Phù vội nhỏ giọng nói.
"Anh ta làm vậy chẳng phải sẽ đánh chết ông lão kia sao?", Tiêu Hồng nhíu mày.
"Sư huynh đừng lo, ông lão đó cùng lắm chỉ chịu ít nỗi đau da thịt thôi, không chết được đâu. Cho dù bị thương nặng sắp chết, thì bên trên cũng sẽ cứu sống, dù sao ông ta cũng không phải là phạm nhân bình thường", Tiết Phù nói.
"Cô biết ông lão này sao?", Tiêu Hồng ngoảnh sang hỏi.
"Chẳng lẽ sư huynh không biết sao?", Tiết Phù hỏi ngược lại, đầu óc ù ù cạc cạc.
"Tôi đương nhiên là quen biết rồi... Ông ta cũng được coi là kẻ phản bội thôn Dược Vương chúng ta mà", Tiêu Hồng đáp.
Ông lão này chính là người lúc trước đi theo Nhan Khả Nhi, sao anh có thể không biết chứ?
Chỉ là anh không ngờ ông ta vẫn bị bắt về... Xem ra thôn Dược Vương không vì Nhan Khả Nhi trở về mà dừng truy bắt những người đi theo cô ấy.
"Bên trên không định giết ông ta sao?", Tiêu Hồng hỏi.
"Trước khi lễ dược tế hoàn thành, thì chắc là sẽ không động vào ai trong số bọn họ, nhưng chắc chắn là họ sẽ phải nếm mùi đau khổ. Dù sao bọn họ cũng phản bội thôn, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi cái chết..."
"Hóa ra là vậy..."
"Được rồi sư huynh, chúng ta về thôi. Đêm nay, đám Phương sư tỷ muốn mời anh một bữa để xin lỗi, anh phải đến đấy".
Tiết Phù cười nói.
Nhưng cô ấy vừa dứt lời, thì một đệ tử đi tới.
"Ai là Tiêu Hồng?".
"Là Sở sư huynh", Tiết Phù ngạc nhiên.
"Đó là ai vậy?", Tiêu Hồng hỏi.
"Sở sư huynh là đệ tử quan môn của Nhị trưởng lão", Tiết Phù nhỏ giọng nói.
Tiêu Hồng nghe thấy thế thì lập tức hiểu ra.
"Sở sư huynh tìm tôi có chuyện gì sao?".
"Nhị trưởng lão muốn gặp cậu".
"Sở sư huynh, xin hỏi... có phải là vì chuyện của Vương Nhất không?", Tiết Phù tỏ vẻ lo lắng, dè dặt hỏi.
"Tiết Phù, chuyện này không liên quan đến cô, cút sang một bên đi", người tên là Sở sư huynh kia không chút khách sáo, lạnh lùng nói.
Sắc mặt Tiết Phù trắng bệch, không dám ho he tiếng nào.
"Tiết sư muội, cô nói với đám Phương sư tỷ là tối nay tôi không đi ăn cùng bọn họ được rồi", Tiêu Hồng nói: "Sở sư huynh, làm phiền anh dẫn đường".
Sở sư huynh mặt không cảm xúc, xoay người rời đi.
Tiêu Hồng đi theo phía sau.
Tiết Phù vội vàng quay về nói cho đám Phương sư tỷ biết.
Lại là nhà thờ tổ kia.
Khác với lúc trước là những người đang đứng trong nhà thờ tổ không phải là đám người Vương Nhất nữa, mà là một đám đệ tử tinh nhuệ ăn mặc xa hoa, vẻ mặt kiêu ngạo.
Còn đám Vương Nhất đang quỳ trước nhà thờ tổ.
Phía trước là một ông lão mặt đầy nếp nhăn, đang ngồi uống trà.
Tiêu Hồng nhìn ông lão kia, nhưng ông ta không nhìn anh cái nào.
Kể cả những người đứng bên cạnh ông ta.
Đây chính là Nhị trưởng lão của thôn Dược Vương.
"Trưởng lão, Tiêu Hồng được đưa đến rồi", người bên cạnh nói.
"Ồ".
Ông lão đặt chén trà xuống, lướt mắt nhìn Tiêu Hồng, bình thản nói: "Cậu chính là Tiêu Hồng sao?".
"Đúng vậy, không biết trưởng lão tìm tôi có chuyện gì?".
"Tôi ra ngoài một chuyến rồi trở về, phát hiện hòm thuốc của tôi bị thiếu một vị thuốc, là một vị thuốc độc. Sau khi hỏi Vương Nhất thì nó đã khai hết rồi", Nhị trưởng lão nhấc chén trà lên tiếp tục uống, giọng nói chậm rãi: "Thằng con trai này của tôi không giỏi nói dối, thủ đoạn cũng rất vụng về, nó cố ý dùng vị thuốc độc kia của tôi hại một đệ tử mới nhập môn, sau đó giá họa cho các cậu, muốn ép các cậu thỏa hiệp, nhưng không ngờ lại thất bại, vì các cậu đã chữa khỏi cho đệ tử kia..."
"Nếu Nhị trưởng lão đã biết rõ đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện, thì tôi nghĩ trong lòng ông đã biết là ai đúng ai sai rồi", Tiêu Hồng nói.
"Đương nhiên là thằng con trời đánh của tôi sai rồi, hơn nữa còn sai rất nghiêm trọng. Nhưng... tôi có một điều rất tò mò, không biết cậu có thể trả lời tôi không?".
"Nhị trưởng lão muốn biết điều gì?".
Chỉ thấy Nhị trưởng lão bỗng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sáng ngời, lạnh lùng nói: "Loại thuốc độc này của tôi, nếu như không có thuốc giải, thì cho dù là tôi cũng không thể dùng châm bạc để giải được. Tại sao một đệ tử tép riu như cậu lại có thể giải độc dễ dàng như vậy? Cậu... có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?".
Ông ta vừa dứt lời, bầu không khí trong nhà thờ tổ bỗng giảm đi mấy độ.
Tất cả mọi người xung quanh đều đổ dồn mắt nhìn Tiêu Hồng...
Tiêu Hồng trầm mặc.
Anh lặng lẽ nhìn Nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão cũng nhìn anh.
Trong đôi mắt già nua đục ngầu kia lóe lên một tia sáng khó nắm bắt...
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
"Haizz".
Tiêu Hồng thở dài.
Anh biết mình không thể tiếp tục làm theo kế hoạch trước đó nữa, nếu không chưa làm xong việc thì đã bị lộ rồi.
Nếu đã như vậy thì chỉ có thể dùng phương án thứ hai vậy.
Tiêu Hồng phủi bụi trên người, bình tĩnh đáp: "Thực ra nguyên nhân rất đơn giản".
"Là gì?", Nhị trưởng lão lập tức hỏi.
"Đó là... châm thuật của các ông... quá kém cỏi", Tiêu Hồng bình thản nói.
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền im phăng phắc…