Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Nhu bỗng cảm thấy ấm áp khi Lâm Chính đứng về phía mình. Thế nhưng chỉ dựa vào anh thì nào phải là đối thủ của những người này? Dù anh biết chút võ thuật thì khi đối diện với một môn phái võ lâm như Cùng Châu Phái cũng chẳng làm gì được.

“Ấy chà, anh hùng cứu mỹ nhân à?”

“Cứu cái gì mà cứu. Anh không nghe cô ta nói người đàn ông này à là chồng của cô ta à”.

“Hừ, vậy thì thú vị rồi. Chúng ta sẽ làm chuyện đó ngay trước mặt chồng của cô ta...có phải là rất thú vị không?”

“Ha ha...”, tiếng cười quỷ dị vang lên.

Tô Nhu tức tới mức mặt đỏ au. Toàn thân cô run rẩy nhưng cô không biết phải làm thế nào. Cô không hề để ý thấy lúc này ánh mắt Lâm Chính đã lạnh như băng.

Đúng lúc này...

“Các người đang làm gì vậy?”, một tiếng quát vang lên. Ngay sau đó một người đàn ông với thân hình vạm vỡ bước tới. Mấy người kia thấy vậy thì khẽ tái mặt, vội vàng hành lễ: “Công Tôn sư huynh”

“Chào Công Tôn sư huynh”, không ai dám làm gì nữa. Rõ ràng là người đàn ông này có địa vị không hề thấp.

“Công Tôn Mãn à?”, người sư huynh ở bên trong nghe thấy vậy thì khẽ chau mày.

“Nhâm Hùng, anh làm cái gì vậy? Hai người này không phải người của Cùng Châu Phái đúng không? Sao lại đưa họ vào đây?”, Công Tôn Mãn nhìn Tô Nhu và Lâm Chính. Khi nhìn thấy Tô Nhu thì đôi mắt hắn ánh lên vẻ thèm muốn.

“Thì đã làm sao? Bọn họ là bạn của tôi. Tôi nói chuyện với bạn của tôi, đó là điều anh có thể quản à?”, người tên Nhâm Hùng hừ giọng.

“Bạn của anh? Hừ, Nhâm Hùng, đừng coi tôi là kẻ ngốc, đối đãi với bạn bè không phải kiểu thế này đâu. Tôi thấy có lẽ là anh “bắt” họ tới đây đúng không?”, Công Tôn mãn hừ giọng: “Lúc quan trọng mà anh lại làm ra những chuyện này. Anh to gan gớm nhỉ. Anh vi phạm quy tắc của tông môn, tôi phải lập tức báo cáo cho các trưởng lão để các vị ấy xử lý anh”, nói xong người này định rời đi.

Sắc mặt Nhâm Hùng trông vô cùng khó coi, hắn lập tức hét lớn: “Đứng lại”.

Công Tôn Mãn dừng bước, cười lạnh: “Nhâm Hùng, anh là người thông minh, tôi cũng không quá đáng làm gì, chỉ cần anh biết điều một chút thì chuyện này sẽ vô cùng đơn giản”.

Nghe tới đây đám đông lập tức hiểu ra ý tứ của Công Tôn Mãn. Hắn muốn cùng Nhâm Hùng chơi Tô Nhu.

Thế nhưng Nhâm Hùng cũng không phải kẻ ngốc. Hắn và Công Tôn Mãn luôn đối đầu nhau thì sao có thể nhường đối phương được

“Tôi nói cho anh biết, anh tính nhầm rồi. Hai người này là khách từ Giang Thành tới, họ tới tìm tông chủ cùng các vị trưởng lão để bàn về việc mua miếng đất Thanh Lam Hoa. Tôi không dám bắt họ đâu. Anh đi nói với trưởng lão đi. Vừa hay tôi cũng dẫn họ đi gặp hai người đó. Chúng ta cùng đi luôn”, Nhâm Hùng hừ giọng.

Công Tôn Mãn chau mày không nói gì. Nhâm Hùng chỉ phất tay: “Đưa họ đi gặp trưởng lão”.

“Vâng sư huynh”, mấy người đệ tử lập tức làm theo.

Nghe tới đây, Tô Nhu thở phào: “Thật không ngờ trong họa lại có phúc. Đúng là có ông trời phù hộ”, Tô Nhu vui mừng nói.

“Đúng là như vậy nhưng xem ra người của Cùng Châu Phái chẳng tốt đẹp gì. Chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn”, Lâm Chính nói.

“Ừm, dù sao thì chúng ta có thể hợp pháp sử dụng miếng đất đó là được. Bàn xong hợp đồng chúng ta sẽ đi”, Tô Nhu nói.

Hai người đã tới được nơi ở của Đại trưởng lão dưới sự dẫn đường của Công Tôn Mãn. Nhâm Hùng liếc nhìn Công Tôn Mãn. Công Tôn Mãn định đi theo vào trong, rõ ràng là có vẻ hắn không tin tưởng.

Nhâm Hùng bất lực, đành phải đi về phía những người đệ tử đang canh cửa và định lên tiếng. Thế nhưng khi Nhâm Hùng vừa tiến lại gần thì một đệ tử đã hô lớn: “Đại trưởng lão đang gặp khách quý, không gặp những người khác, có chuyện gì nói với tôi là được, đừng lại gần làm phiền”.

Những người khác giật mình.

“Khách quý sao? Xin hỏi đại trưởng lão đang tiếp vị khách nào vậy?”, Nhâm Hùng thận trọng hỏi lại.

Những người khác cũng vểnh tai lên nghe ngóng. Người canh cửa liếc nhìn Nhâm Hùng với vẻ khinh khỉnh và nói: “Còn có thể là chuyện gì được chứ, đương nhiên là miếng đất Thanh Lam Hoa ở phía sau rồi. Còn là vị khách nào thì tôi không biết”.

“Miếng đất Thanh Lam Hoa sao?”, Nhâm Hùng giật mình: "Hai vị đây cũng tới vì miếng đất đó”.

“Hả”, người đệ tử liếc nhìn hai người Tô Nhu và lắc đầu: “Trưởng lão đã dặn dò rồi, không gặp ai hết. Các vị muốn gặp thì cũng phải đợi trưởng lão rảnh đã”.

“Vậy khi nào Đại trưởng lão rảnh?”, Tô Nhu vội hỏi.

“Sao mà tôi biết được. Các người tới phòng chờ đi”, người đệ tử có vẻ mất kiên nhẫn. Nếu không phải vì Tô Nhu đẹp thì chắc là đã chửi lên từ lâu rồi.

Tô Nhu nghe thấy vậy thì cảm thấy thất vọng. Phải chờ đến bao giờ đây? Huống hồ người khách bên trong cũng tới vì miếng đất. Sao cô có thể ngồi chờ được chứ?

“Vị đại ca này có thể châm chước, vào trong hỏi giúp chúng tôi được không? Chúng tôi rất vội, về giá cả thì chúng tôi cũng sẽ thương lượng nhanh thôi”, Tô Nhu nói.

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Biến qua một bên, bây giờ Đại trưởng lão không gặp ai hết”.

“Đại ca...”

“Biến. Không thì đừng trách sao tôi không lịch sự”, người đệ tử quát lớn.

Tô Nhu tái mặt, cô định nói thêm gì nữa.

“Biến...ngay...", người đệ tử bốc hỏa.

Đúng lúc này, một giọng nói từ trong vọng ra: “Chuyện gì vậy? Sao ồn ào thế?”

Đó chính là đại trưởng lão. Đám đệ tử nín thở. Người đệ tử kia vội vàng chắp tay: “Bẩm Đại trưởng lão, có hai người muốn gặp trưởng lão”.

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đang tiếp khách quý, không gặp ai hết”, đại trưởng lão hừ giọng.

Thế nhưng Tô Nhu đã nắm lấy cơ hội, vội vàng kêu lên: "Đại trưởng lão, tôi là Tô Nhu của công ty Duyệt Nhan cũng tới vì miếng đất Thanh Lam Hoa. Tôi muốn nói chuyện với ông. Mong ông cho tôi một cơ hội”.

“Cô câm miệng”.

“Chán sống à?Ai bảo cô lên tiếng?”, đám đệ tử bên cạnh cuống cả lên.

Thế nhưng Đại trưởng lão lại cảm thấy hứng thú khi nghe thấy vậy: “Ồ, cô cũng tới vì miếng đất Thanh Lam Hoa à?”

“Đúng vậy”.

“Nếu đã vậy thì hai người vào đi”.

“Cảm ơn đại trưởng lão”, Tô Nhu vui lắm, vội kéo Lâm Chính vào cùng.

“Các người...”, Nhâm Hùng và người đệ tử canh cửa á khẩu, nhìn hai người họ bước vào.

“Ông ấy cho chúng ta vào sao? Thật khó tin”, Lâm Chính cảm thấy kỳ lạ.

“Bình thường thôi mà. Đại trưởng lão đang bàn bạc mua bán với khách. Nếu chỉ có một người mua thì khó mà nâng giá được. Nếu có hai người thì ông ta có thể bán được với giá tốt hơn. Vì vậy em chỉ cần nói rõ ý của mình thì chắc chắn ông ta sẽ cho em vào?”, Tô Nhu nhếch miệng cười.

“Lợi hại, không hổ danh là CEO của Duyệt Nhan. Em ngầu quá”, Lâm Chính giơ ngón cái lên.

Tô Nhu đỏ mặt: “Không biết khen thì đừng khen. Khó nghe quá đi".

Lâm Chính mỉm cười. Hai người đi vào trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK