Đây là sự ngạt thở theo đúng nghĩa đen.
Khí thế của Nam Cung Thống quá mạnh, chỉ cần lại gần một chút là đã không thể thở nổi.
Đám người Lưu Mã không chịu được, chỉ có thể lùi lại thật xa.
Giữa hai người hình thành một bãi đất trống.
Nam Cung Thống lại giơ hai cánh tay lên, quyền ảnh chưởng ảnh hội tụ thành một hổ ảnh hung mãnh, vồ về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vội ngưng tụ khí ý, tấn công về phía ông ta.
Nhưng đối mặt với thế công kinh thiên động địa của Nam Cung Thống, thì man kình và xảo kình của anh chẳng có chút hiệu quả nào.
Hai cánh tay Lâm Chính đánh ra.
Bộp! Bộp!
Anh chỉ cảm thấy hai tay mình như đánh phải một cuộn sắt đang xoay tròn với tốc độ cao, hai cánh tay không những bị chấn động đến tê rần, mà còn có cảm giác bị nó cuốn vào trong…
Anh vội rụt tay lại.
Nếu không rụt lại, thì e là cả người anh sẽ bị cuốn vào, thịt nát xương tan…
Nhưng chỉ trong nháy mắt đó, phòng ngự của anh đã sụp đổ, đòn tấn công như cuồng phong bão vũ của Nam Cung Thống nện vào người anh.
Bốp! Bốp! Bốp!
Lồng ngực Lâm Chính bị trúng chưởng liên tiếp, không ngừng phải lùi lại, bàn chân giẫm vào bùn đất để lại dấu chân rất sâu.
“Kết thúc thôi!”.
Nam Cung Thống lại quát một tiếng, hai chưởng chồng lên nhau, đánh vào tim Lâm Chính.
Phụt!
Lâm Chính phun ra một ngụm máu lớn, ngã phịch xuống đất, khiến mặt đất nứt ra.
Bụi bay mù mịt, đá sỏi tung tóe.
Mặt đất lún xuống bảy tám centimet.
Mọi người xung quanh há hốc miệng.
“Đó… đó thực sự còn là con người sao?”.
“Chẳng khác nào cỗ máy giết người!”.
“Đây chính là uy lực của Bát Môn Độn Giáp Thuật sao?”.
“Thật là đáng sợ… Không hổ là cấm thuật! Uy lực như vậy, ai có thể đỡ nổi chứ?”.
Mọi người thì thào, ai nấy đều nhìn Nam Cung Thống với ánh mắt ngây dại.
Nhưng đánh xong đòn này, lồng ngực Nam Cung Thống cũng phập phồng lên xuống, khóe miệng trào ít máu.
Hiển nhiên việc cưỡng ép mở Bát Môn gây tổn thương cho cơ thể ông ta là điều không thể tránh khỏi.
Nửa tiếng không được coi là dài, nhưng mỗi giây mỗi phút, tuổi thọ của Nam Cung Thống đều đang thiêu đốt, trôi đi…
“Ông tổ!”.
Người của thế gia Nam Cung cuống quýt kêu lên.
Nam Cung Thống giơ tay lên, ra hiệu cho bọn họ yên lặng, rồi đưa mắt nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này mọi người mới nhìn chăm chú.
“Sư tỷ, anh ta… anh ta thua rồi sao?”, An Viên run rẩy, mở to mắt nói.
“Chị… chị không biết…”, Bích Trân cũng hơi run rẩy, lúc này trong lòng cô ấy rất hỗn loạn.
Nhưng cô ấy biết, trận quyết đấu trình độ này thì mình không thể tham gia được.
“Giáo chủ!”.
Đám người Lưu Mã không quan tâm được nhiều như vậy nữa, tất cả ùa tới, muốn kiểm tra vết thương của Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
“Tất cả đừng… lại đây, sao nào? Các ông muốn làm trái lệnh của tôi sao?”.
Ai nấy sửng sốt.
“Hả? Vẫn chưa chết?”.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
“Không hổ là tiên thiên cương khu, nếu là người bình thường thì đã bị ta đánh cho nát bét rồi, nhưng Lâm giáo chủ vẫn còn hơi sức, khâm phục!”.
Nam Cung Thống gật đầu: “Nhưng Lâm giáo chủ, chắc là bây giờ cậu đã không còn sức để chiến đấu đâu nhỉ? Tôi không muốn giết cậu! Nếu cậu nhận thua, thì tôi có thể để cậu và người của Đông Hoàng Giáo rời khỏi đây, cậu thấy thế nào?”.
Ông ta tin chắc đòn vừa rồi cho dù không giết chết được Lâm Chính thì ít nhất cũng có thể phế anh.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Lâm Chính lại vang lên.
“Hình như ông quá tự tin vào thủ đoạn của mình rồi đấy!”.
Dứt lời, chỉ thấy giữa đám bụi đất đang dần rơi xuống, một bóng dáng run rẩy đứng lên.
Khuôn mặt già nua của Nam Cung Thống bỗng trầm xuống.
“Lâm giáo chủ, cậu thực sự muốn tôi giết cậu sao?”.
“Ông không giết được tôi đâu! Bởi vì tôi vẫn chưa dùng tới bản lĩnh thực sự!”, Lâm Chính mặt mày nhem nhuốc ngẩng đầu lên, nở nụ cười tự tin.
Hơi thở của Nam Cung Thống như nghẹn lại, không dám do dự nữa, khẽ quát một tiếng rồi lao tới.
“Lâm giáo chủ, nếu đã vậy thì chớ có trách tôi!”.
“Thần long phụ đồ xuất lạc thủy, thải phượng hàm thư bích vân lý! Cảnh môn, mở!”.
Một chưởng đánh tới, khí ý của chưởng hóa thành một tảng đá lớn, cùng với bàn tay đánh về phía Lâm Chính.
Đúng là một kích kinh thiên động địa!
Lần này Nam Cung Thống cũng không muốn nương tay nữa.
Chuyện này liên quan đến tính mạng của người trong tộc, ông ta không thể sơ suất được.
Hơn nữa Lâm giáo chủ này… quá quỷ dị! Trong lòng ông ta có dự cảm không lành.
Nhưng lần này, Lâm Chính không dùng hai cánh tay đón đỡ chính diện nữa, mà khẽ động đậy ngón tay, một luồng khí quấn quanh đầu ngón tay anh, vô cùng kỳ diệu.
Sau đó đầu ngón tay búng một cái…
Vèo!
Một luồng ánh sáng mảnh mai bắn ra từ đầu ngón tay anh, bay về phía Nam Cung Thống, đâm trúng lòng bàn tay ông ta.
Xì!
Khí kình cuồn cuộn tích tụ trong lòng bàn tay bỗng tan rã, biến mất tăm mất tích.
“Cái gì?”.
Nam Cung Thống biến sắc, không chờ ông ta kịp phản ứng, Lâm Chính lại đạp một phát vào lồng ngực ông ta.
Nam Cung Thống lập tức như một con diều đứt dây, ngã lăn ra đất.
Tất cả ồ lên.
Nam Cung Thống vội vàng đứng dậy, nhìn thứ mảnh nhỏ phát sáng trong lòng bàn tay mình.
“Châm bạc?”.
Ông ta thất thanh kêu lên.
“Đúng vậy!”.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn ông ta: “Thứ tôi mạnh nhất không phải là võ kĩ, mà là châm thuật, hay nói cách khác là y thuật!”.