Gió mát thổi qua.
Thổi bay mái tóc dài như ánh trăng sáng kia.
Trên gương mặt sắc sảo là đôi mắt hờ hững tỏa ra ánh sáng vàng.
Đó là Lâm Chính.
Nhưng lại khác hoàn toàn với Lâm Chính trước kia.
Lúc này, không những hai tay hai chân anh đã khôi phục một cách thần kỳ, trên người còn chứa đầy những hoa văn đen nhánh. Số hoa văn đó cực kỳ khủng khiếp lại thần kỳ, bởi vì chúng không giống như những hình xăm phủ kín trên người Lâm Chính, mà giống như những con rắn độc, chậm rãi di chuyển.
Cảnh tượng cực kỳ quỷ dị…
Nhìn thấy cảnh tượng đó, năm người tuyệt phạt đều nghiêm túc nhìn anh.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng mở to mắt, khó tin nhìn Lâm Chính.
Bà ta cảm giác được trên người Lâm Chính tỏa ra khí ý đáng sợ.
Luồng khí ý đó hung ác, tàn bạo, hơn nữa còn trộn lẫn mùi máu tanh.
Đây chắc chắn không phải sức mạnh mà Lâm Chính nên có!
“Cậu đã làm gì? Hai tay hai chân cậu… sao lại khôi phục lại rồi? Hơn nữa… sao cậu sở hữu sức mạnh như vậy? Đó là sức mạnh của ai?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc gào lên thảm thiết, giống như phát điên.
“Đương nhiên là sức mạnh của tôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo, giống như không có vấn đề gì của anh, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nổi giận, chỉ muốn há miệng cắn xé Lâm Chính thành mảnh vụn.
“Đừng nói dối nữa! Cậu không thể nào có loại sức mạnh như vậy! Chắc chắn cậu đã sử dụng thủ đoạn nào đó! Nói, cậu đã dùng cách gì khiến cậu có được sức mạnh đó?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc liên tục gào lên.
“Cách gì? Đương nhiên là cấm thuật!”.
Lâm Chính không lộ cảm xúc, nói: “Tiêu Bất Hồng! Trên đời này không chỉ có một mình bà biết sử dụng cấm thuật! Hơn nữa, cấm thuật mà tôi nắm giữ chỉ có mạnh hơn bà!”.
“Cấm thuật?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc ngạc nhiên.
Nhưng chẳng mấy chốc, bà ta đã phản ứng lại, lộ ra tiếng cười giễu cợt và khinh miệt: “Nếu cấm thuật của cậu đã mạnh hơn tôi thì cậu đã hi sinh bao nhiêu người mới có được sức mạnh đó? Sáu nghìn người? Chín nghìn người? Hay là hơn vạn người? Thần y Lâm! Uổng cho cậu hành y cứu thế, cuối cùng cậu cũng là một kẻ ngụy quân tử đạo mạo an nhiên! Ha ha ha ha…”.
“Hành y cứu thế? Tôi học y chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hành y cứu thế, hơn nữa… tôi cũng không dùng người sống để tế cấm thuật này!”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Vậy cậu đã dùng cái gì trả giá cho cấm thuật đó?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lập tức hỏi.
Lâm Chính không lên tiếng.
Có vẻ như anh không muốn trả lời.
“Nhất định phải là thủ đoạn gì đó dơ bẩn hèn hạ! Nhất định là vậy!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn.
“Cậu là thần y Lâm?”.
Năm người tuyệt phạt trở nên cảnh giác, nhìn anh với ánh mắt lấp lóe.
“Các vị đại nhân vất vả rồi, giải quyết một tai họa lớn cho tôi như vậy, để bày tỏ lòng biết ơn, tôi muốn mời các vị đại nhân vào Giang Thành nghỉ ngơi, để tôi tiếp đãi các vị”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thần y Lâm, cậu không có tư cách lôi kéo quan hệ với chúng tôi, chúng tôi cũng không quan tâm đến các cậu. Tôi hỏi cậu, vụ đội phán quyết Thiên Khải mất tích có liên quan đến cậu không? Đơn xin tuyệt phạt có phải là cậu đã ép buộc đội phán quyết Thiên Khải gửi đi không?”, thủ lĩnh người tuyệt phạt lạnh lùng hỏi.
Bọn họ rất kiêu ngạo.
Bọn họ không thể nào xem trọng những người như Lâm Chính! Dù sao bọn họ cũng đại diện cho đại hội!
“Cậu phải thẳng thắn để được khoan hồng, nếu còn dám dùng lời nói dối lừa chúng tôi, chờ đợi cậu chỉ có một con đường chết”, một người tuyệt phạt khác lạnh lùng nói.
Năm người tràn đầy khí thế, khiến người khác nghẹt thở.
Nếu là người bình thường thì sẽ không dám nảy sinh ý nghĩ lừa dối.
Nhưng Lâm Chính lại khác.
Anh không vội trả lời, mà lên tiếng hỏi: “Nếu tôi thật sự đã nhốt đội phán quyết Thiên Khải và ép bọn họ gửi đơn xin tuyệt phạt thì các người sẽ đối phó tôi thế nào?”.
“Tru di tam tộc, giết hết thân hữu, tuyệt đối không nhân nhượng!”, thủ lĩnh người tuyệt phạt quát lớn, giọng nói vang vọng, cực kỳ sắc bén.
“Nói cách khác, những người có liên quan đến tôi đều phải chết?”, Lâm Chính hỏi.
“Sự trang nghiêm và thần thánh của đại hội là không thể xâm phạm, một khi có người dám khiêu khích đại hội, đại hội chắc chắn sẽ nghiêm phạt để đảm bảo sự uy nghiêm của đại hội! Vì vậy phải tru di tất cả người có liên quan đến cậu để làm gương cho thiên hạ!”, người tuyệt phạt dẫn đầu hừ lạnh.
“Thế à?”, Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.
“Chuyện này tạm thời không thuộc quyền quản lý của chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ báo lên trên, để bên trên phái người điều tra. Chuyện đội phán quyết Thiên Khải mất tích không phải chuyện nhỏ! Thần y Lâm, nếu là cậu làm thì chắc chắn không thể giấu được! Thế nên tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn nhận tội, đừng đợi đến khi đại hội điều tra rõ ràng, đến hỏi tội cậu thì cậu mới chịu nói thật. Lúc đó mọi chuyện đã muộn rồi”, thủ lĩnh người tuyệt phạt lạnh lùng lên tiếng.
“Cho nên, tôi phải rửa sạch cổ đợi chết đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Hoặc là chủ động nhận tội, nếu vậy tuy cậu sẽ chết, nhưng có thể giúp rất nhiều người bên cạnh cậu được sống”, thủ lĩnh người tuyệt phạt nói.
Lâm Chính im lặng trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên, nói: “Vậy được, tôi nhận tội, thực ra đội phán quyết Thiên Khải đã bị tôi nhốt lại, bọn họ đều đang ở trong tay tôi!”.
“Quả nhiên là vậy!”.
Năm người đều nhìn Lâm Chính với ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng.
Lời của cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã khiến bọn họ nảy sinh nghi ngờ, cộng thêm lúc này Lâm Chính đột nhiên xuất hiện, sao bọn họ lại không chú ý được?
Nhưng không ai ngờ Lâm Chính lại thừa nhận một cách thẳng thắn.
“Nếu đã như vậy thì thần y Lâm, cậu hãy đi cùng chúng tôi về chịu sự trừng phạt của đại hội!”, người tuyệt phạt nói, sau đó tiến tới.
“Để an toàn, đánh gãy hai tay của cậu ta trước, tránh để xảy ra sự cố”, người đi đầu nói.
“Vâng”.
Người kia gật đầu, năm ngón dùng sức, đè lên vai Lâm Chính.
Phù!
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Chính đột nhiên giơ tay ra, đâm về phía tim của người tuyệt phạt.
Tốc độ cực kỳ nhanh khiến người khác không kịp phản ứng.
Người tuyệt phạt kia vội vàng giơ tay lên đỡ.
Nhưng… không kịp nữa.
Rầm!
Một tiếng động nặng nề vang lên.
Người tuyệt phạt đó bỗng chốc bay ngược ra xa, ngã mạnh xuống mặt đất ở bờ đối diện. Đợi khi hắn ngã xuống, mặt đất mà hắn tiếp xúc nứt ra, người thì nôn ra máu, lồng ngực rách ra…
“Cái gì?”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc trợn to mắt.
Tất cả người tuyệt phạt đều kinh ngạc.
“Thần y Lâm! Cậu làm gì vậy? Cậu muốn đối địch với đại hội sao?”, thủ lĩnh người tuyệt phạt đột nhiên nổi giận, sát khí đằng đằng.
Những người khác cũng bao vây lại.
Ai nấy nổi giận ngút trời!
Đây là khiêu khích.
Một sự khiêu khích đến cực hạn!
Bọn họ không thể tha thứ!
Đại hội cũng không thể tha thứ!
Nhưng Lâm Chính lại vô cùng bình tĩnh buông tay xuống, thản nhiên nói: “Cho dù đối
địch với các người thì đã sao? Chỉ các người được giết tôi, không cho tôi giết các người?”.