Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu nói này rõ ràng là sự uy hiếp. Không gia nhập Cổ Linh Đường thì chỉ có đường chết. Lâm Chính không nói gì, chỉ lẳng lặng uống trà.

Thiếu Hải vỗ vai Lâm Chính, mỉm cười “Trước tối ngày mai, tôi đợi câu trả lời của cậu. Nếu cậu có thể tới thì chức phó giáo chủ này tôi có thể cân nhắc giữ lại cho cậu. Nếu cậu không tới mà vẫn tham gia đại hội Đông Hoàng thì sẽ nhanh chóng biến thành một cái xác thôi. Cậu là người thông minh. Tôi cho cậu thời gian để suy nghĩ”, nói tới đây Thiếu Hải đột nhiên tung chiêu.

Chiếc bàn trước mặt Lâm Chính lập tức biến thành bụi, bay tản ra theo gió.

“Hả?”, Tưởng Xà sợ tới mức ngồi phịch xuống đất, không đứng dậy nổi. Chiếc bàn đã bị Thiếu Hải biến thành bụi chỉ trong nháy mắt.

Quá khủng khiếp. Đây chính là sức mạnh của Thiếu Hải. Rốt cuộc tu vi của ông ta đã đạt tới mức độ nào rồi?

Nếu là một con người thì chắc là sớm đã bị thành cám luôn rồi.

“Tôi đợi cậu!”, nói xong, Thiếu Hải lại vỗ vai Lâm Chính và quay người bước ra khỏi Thanh Hà Đường.

Lâm Chính ngồi xuống ghế, không nói gì. Tưởng Xà vẫn còn chưa hoàn hồn. Cô ta cảm thấy mình sắp tè ra quần đến nơi rồi.

“Muộn rồi, ngủ thôi”, Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ và nói.

“Lâm Chính”, Tưởng Xà kêu lên.

“Sao thế?”, Lâm Chính quay đầu.

“Quyết định của anh là gì?”, Tưởng Xà run rẩy.

“Cô cảm thấy sao?”, Lâm Chính nói.

“Đi! Nhất định phải đi! Bất luận thế nào cũng phải gia nhập Cổ Linh Đường! Nếu không chúng ta sẽ chết chắc”, Tưởng Xà hét lên.

Thấy bộ dạng kích động của cô ta, Lâm Chính hiểu ra Tưởng Xà đang bị dọa sợ chết khiếp. Anh không nói gì.

“Anh Lâm, anh…định đối đầu với Cổ Linh Đường phải không?”, Tưởng Xà nhìn anh chăm chăm, mặt cắt không ra máu.

“Không phải tôi muốn đối đầu với Cổ Linh Đường mà tôi…phải lấy được vị trí Đông Hoàng giáo chủ”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Không?”, Tưởng Xà hét lên, sau đó lao tới quỳ xuống trước mặt Lâm Chính.

“Nếu anh đã định làm vậy thì coi như tôi cầu xin anh vậy. Anh để tôi đi! Để tôi rời khỏi đây. Tôi đi tìm sư phụ. Được không? Tôi không muốn chết. Tôi không muốn bị người của Cổ Linh Đường giết chết”, cô ta khóc thét lên.

Lâm Chính lẳng lặng nhìn cô ta. Anh bước tới và đỡ cô ta dậy.

“Lâm Chính…”, Tưởng Xà lau nước mắt, run rẩy nhìn anh.

Lâm Chính chỉ lẳng lặng nói: “Cô biết không. Tôi không bận tâm lắm đến sự sống chết của các cô. Từ lúc tôi tới đây, mục đích của tôi chỉ là vị trí Đông Hoàng giáo chủ. Giờ đại hội vẫn chưa bắt đầu nên cô chưa đi được. Cô phải ở lại. Dù người của Cổ Linh Đường tối nay truy sát thì cô cũng không đi được”.

Tưởng Xà như muốn phát điên.

“Được rồi! Đi nghỉ đi!”, Lâm Chính nói xong bèn quay người đi vào trong nội đường và nằm xuống một chiếc giường. Tưởng Xà run rẩy nhìn anh. Cô ta nào ngủ được, chỉ định đợi anh ngủ say thì chuồn đi.

“Đừng nghĩ tới việc bỏ trốn. Dù tôi có ngủ thì chỉ cần cô rời khỏi đây thôi tôi cũng biết. Tôi khuyên cô đừng nên thách thức sự nhạy cảm của tôi”, Lâm Chính nói rồi quay người vào trong ngủ.

Tưởng Xà tái mặt. Cô ta ngồi phụp xuống đất, co cụm lại giống như một con mèo nhỏ. Những ngày tháng còn lại đối với Tưởng Xà có thể nói là dài như cả năm vậy.

Đương nhiên là cô ta không tin Lâm Chính nên đã thử bỏ trốn. Nhưng rõ ràng là vô ích. Cô ta vừa đưa một chân ra khỏi cửa thì Lâm Chính đã lập tức tỉnh dậy và lao ra bắt cô ta quay lại.

Thế là Tưởng Xà từ bỏ. Cô ta đành phải đi theo Lâm Chính, phối hợp với anh và trả lời tất cả những câu hỏi liên quan tới Đông Hoàng Giáo.

Ngày đại hội cũng sắp diễn ra. Thanh Hà Đường vẫn vô cùng lạnh lẽo. Đối với Tưởng Xà thì đây là một sự giải thoát.

Sáng ngày thứ ba.

“Lâm Chính, chúng ta…đi thôi…giờ đi báo danh lấy số…”, Tưởng Xà run rẩy nói.

“Được!”, Lâm Chính gật đầu. Hai người rời khỏi Thanh Hà Đường, đi về phía trung tâm của núi Đông Hoàng. Đỉnh Đông Hoàng là đỉnh núi cao nhất. Nghe nói cung điện của giáo chủ được xây trên đỉnh Đông Hoàng.

Đại hội sắp diễn ra, trên đường họ cũng gặp rất nhiều giáo chúng của Đông Hoàng Giáo. Bọn họ ăn mặc không giống nhau. Các phe phái cũng giữ khoảng cách và sự cảnh giác. Chẳng ai phục ai. Thậm chí trên đường còn có thể nhìn thấy vài người của các phe nảy sinh mâu thuẫn.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lâm Chính lập tức hiểu ra. E rằng dù có đoạt được Đông Hoàng Giáo thì cũng không thể khiến đám đông thần phục trong một sớm một chiều được.

Cần phải áp dụng biện pháp mạnh. Phải chấn nhiếp được tất cả bọn họ. Khiến họ sợ hãi. Khiến họ kính phục.

Anh nhìn chăm chăm đám đông, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ điên rồ.

“Hiện tại ở Đông Hoàng Giáo, uy lực của ai cao nhất?”, Lâm Chính đột nhiên quay qua hỏi Tưởng Xà.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK