Mấy nam nữ đi vào đều là đệ tử chính thức.
Bọn họ mặc áo trắng tay áo đỏ, thắt lưng đeo lệnh bài, ai nấy kiêu căng ngạo mạn, vô cùng phách lối.
Lâm Chính và Liễu Như Thi biết người đi đầu.
Đó là đôi nam nữ lúc trước đã làm khó hai người ở bậc thềm Trường Sinh.
“Là các người?”.
Vẻ mặt Liễu Như Thi không mấy tự nhiên.
Người con gái chỉ tay vào mũi Liễu Như Thi, la lớn: “Là cô ta! Là cô ta! Cô ta đã lấy cắp đồ!”.
“Hay thật! Thiên cung chúng ta gặp trộm rồi!”.
“Bắt cô ta lại!”.
Bọn họ hét lên, đồng loạt bao vây lại, định ra tay.
Liễu Như Thi đầu óc trống rỗng, sững cả người, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
“Dừng tay!”.
Lâm Chính đúng lúc hô lên.
“Tên nhóc, không liên quan đến cậu”, người con gái mắng.
Bọn họ vẫn định ra tay.
Liễu Như Thi vừa mới lành vết thương, sức lực yếu, sao có thể chống lại bọn họ? Cô ấy bị dọa sợ phát run.
Đến lúc này, một bóng người đột nhiên đứng chắn trước mặt Liễu Như Thi.
“Dừng tay hết đi!”.
Vừa dứt lời, bọn họ đều dừng lại.
Liễu Như Thi và Lâm Chính đều bất ngờ.
Bởi vì người đứng chắn trước mặt Liễu Như Thi… lại người con trai kia!
Chuyện này khiến người ta khó mà hiểu nổi.
“Sư huynh, anh làm gì vậy?”, người con gái hét lên.
“Sư muội, chúng ta nhiều người như vậy đến đây hỏi tội Liễu sư muội cũng hơi quá đáng. Liễu sư muội vừa mới đến thiên cung chúng ta hai ngày, làm vậy không đúng với cô ấy lắm! Mọi người hãy dừng tay một chút!”, người con trai đầy vẻ chính khí, hiên ngang lẫm liệt nói.
“Sư huynh định làm thế nào?”, người con gái hỏi.
“Tôi cảm thấy vẫn nên chuyện to hóa chuyện nhỏ. Mọi người đợi một lát, tôi nói chuyện với Liễu sư muội”.
Người con trai nói xong thì quay người lại: “Liễu sư muội! Tôi hỏi cô, có phải cô đã lấy Nam Trung Châm của Lý sư muội không?”.
“Nam Trung Châm cái gì? Sư huynh, em không biết”, Liễu Như Thi ngạc nhiên nói.
“Không biết? Còn giả vờ?”.
Người con gái xông tới, thò tay vào túi trên người Liễu Như Thi, lấy ra một túi châm to bằng một bàn tay.
Người con gái mở túi châm ra, trong đó lại là những cây châm bạc sáng loáng.
“Là Nam Trung Châm!”.
“Đây là Nam Trung Châm của Lý Đào sư tỷ!”.
“Bắt quả tang rồi!”.
“Cô còn gì để chống chế nữa không?”.
Bọn họ vô cùng tức giận, đồng loạt la mắng.
Liễu Như Thi sững cả người.
“Tôi không có, các người đừng vu oan cho tôi!”, cô ấy liên tục la lên.
Nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu ra mọi chuyện.
Rõ ràng những người này đang hãm hại cô ấy.
Liễu Như Thi biết bây giờ mình có giải thích thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể hít sâu vài hơi, ổn định tinh thần nói: “Sư huynh, sư tỷ, mọi người muốn thế nào?”.
“Thế nào à? Đương nhiên là dẫn cô đi gặp tôn trưởng, để tôn trưởng xử lý cô!”, Lý Đào sư tỷ tức giận nói.
“Lý sư muội, đừng như vậy, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải kinh động đến tôn trưởng!”.
Người con trai vội nói, sau đó kéo Liễu Như Thi sang một bên, nhỏ giọng: “Liễu sư muội, cô có thứ gì tốt thì lấy ra dàn hòa chuyện này đi. Nếu không, làm lớn chuyện tới tai tôn trưởng thì cô không gánh nổi hậu quả đâu!”.
“Hóa ra các người đang lừa phỉnh tôi?”, Liễu Như Thi âm thầm nghiến răng.
Người con trai thấy cô ấy đã hiểu ra mục đích của mình, thế là không giả vờ nữa, cười khẩy: “Liễu sư muội, cô nói đúng rồi, chúng tôi đang bắt chẹt cô đấy!”.
“Sư huynh, mấy người…”.
“Liễu sư muội, hôm trước cô giả vờ cũng giống thật đấy! Mẹ nó, trên người cậu ta có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, cô lại im miệng không hé nửa lời. Nếu khi ấy cô cho chúng tôi dù chỉ một giọt, chúng tôi đã không đối xử với cô như vậy”, người con trai căm phẫn bất bình.
Hóa ra đôi nam nữ này thấy Lâm Chính lấy mười giọt Lạc Linh Huyết ra, cảm thấy lúc trước Liễu Như Thi đã lừa bọn họ. Do đó bọn họ ôm hận trong lòng, lại lên kế hoạch chuyện này, giá họa cho Liễu Như Thi, buộc cô phải đưa ra thêm chút lợi ích.
“Cậu ta có thể lấy ra nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, chắc chắn trên người vẫn còn thứ tốt. Liễu sư muội, tôi cho cô hai con đường, hoặc là bây giờ cô bảo cậu ta bỏ ra một vài thứ tốt, chúng tôi cảm thấy hài lòng thì chuyện này coi như qua, hoặc chúng tôi sẽ áp giải cô đến Thiên Hình Cung, giao cho tôn trưởng xử lý! Các vị tôn trưởng rất ghét những kẻ trộm cắp, tôi bảo đảm cô vào Thiên Hình Cung sẽ có kết cục vô cùng thê thảm! Sư muội, cô chọn đi”, người con trai cười khẩy liên tục, nheo mắt lại, nói.
Liễu Như Thi rùng mình, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Cô ấy không biết nên lựa chọn thế nào.
Đúng lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên.
“Cô ấy không chọn gì cả, chúng tôi sẽ không cho anh bất cứ lợi ích gì đâu. Nếu anh có vấn đề gì thì cứ báo chuyện này cho tôn trưởng đi”.
Bọn họ sửng sốt, vội nhìn sang phía người nói.
Là Lâm Chính!
“Thế nào? Cậu nghĩ tôn trưởng không tin chúng tôi?”, người con trai nhíu mày.
“Đương nhiên không tin, Nam Trung Châm trong tay Lý Đào là đống sắt vụn gì? Châm bạc tôi cho Như Thi có cái nào không tốt hơn Nam Trung Châm gấp trăm lần? Sao cô ấy lại đi trộm nó?”.
“Cô ta đã bị bắt quả tang! Mặc kệ cô ta có trộm hay không, ít nhất bây giờ cô ta đã ăn trộm!”.
“Bắt quả tang? Tang vật ở đâu? Trong tay các người. Nhân chứng thì sao? Cũng là người của các người! Tôn trưởng không ngốc, lẽ nào lại không nhìn ra manh mối hay sao? Tôi nghĩ các người đi tìm tôn trưởng chắc chắn cũng sẽ không làm gì được!”, Lâm Chính cười khinh thường, nói.
“Cậu nói cái gì?”, người con trai phẫn nộ.
Những người khác cũng tràn đầy căm phẫn.
Bọn họ không tin cả đám người lại không đối phó được Lâm Chính.
Đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.
“Chi bằng tôi cho các người một cách giải quyết”.
“Cách gì?”, người con trai lạnh lùng nói.
“Xưa nay thiên cung Trường Sinh dùng đấu y để giải quyết mâu thuẫn ân oán giữa các đệ tử. Chi bằng tôi đấu với anh một trận, nếu anh thắng, tôi sẽ đưa cho anh tất cả bảo bối trên người tôi! Thế nào?”, Lâm Chính nói.
Người con trai nghe vậy, hai mắt sáng lên: “Chuyện này là thật chứ?”.
“Đương nhiên, bây giờ tôi có thể nhờ Thu Phiến đăng ký đấu y với người bên trên!”, Lâm Chính nói.
“Được! Một lời đã định! Cậu mau nói Thu Phiến đi đăng ký đi!”, người con trai sốt ruột nói.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, nghiêng đầu nói: “Thu Phiến, làm phiền cô đi một chuyến nhé, giúp tôi nộp đơn đăng ký lên Anh Võ Cung!”.
“Anh Lâm…”, Liễu Như Thi vội gọi.
“Không sao”, Lâm Chính cười nói: “Không cần lo”.
Liễu Như Thi muốn nói lại thôi, nhưng nhìn ánh mắt tự tin của Lâm Chính, cuối cùng cô ấy cũng không lên tiếng.
“Anh Lâm, anh muốn đăng ký đấu y với quy cách thế nào?”, Thu Phiến muốn khuyên ngăn, nhưng thấy Liễu Như Thi cũng không khuyên được nên đành từ bỏ.
“Đương nhiên là đấu y với quy cách thấp nhất”, Liễu Như Thi vội nói.
“Không, phải là quy cách cao nhất”, Lâm Chính ngắt lời.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người sửng sốt.
Lâm Chính bình thản nói: “Đăng ký ‘đấu y sinh tử’ cho tôi, tôi muốn quyết một trận sinh tử với vị sư huynh này!”.
Anh nói xong, cả sân
nhà im lặng như tờ…