Người này tóc trắng mắt đỏ, da thịt toàn thân có những đường vân đen sì, thoạt nhìn vô cùng tà mị kinh khủng.
Ai nấy cả kinh.
Đây là ai vậy?
Lẽ nào chính là kẻ phản bội mà Công Tôn Đại Hoàng nói sao?
Khác hẳn với suy nghĩ của bọn họ.
Người này vừa nhìn đã biết là không dễ chọc vào...
"Công Tôn Đại Hoàng, ông chạy được sao?".
Chỉ nghe thấy người đàn ông tóc trắng kia bình thản lên tiếng, đang định đuổi theo thì bị mấy người chặn lại.
"Đừng hòng làm hại ông Công Tôn!".
"Tặc nhân to gan, dám làm hại ông Công Tôn sao?".
"Chán sống rồi chắc?".
Tiếng quát tháo vang lên, mấy người dàn thế trận, dáng vẻ định bao vây người này.
Kiểu gì cũng có người tình nguyện mạo hiểm để lấy lòng Cổ Phái.
Người đàn ông tóc trắng liếc mắt nhìn mấy người này, bỗng nhíu mày: "Các anh không phải là người của Cổ Phái đúng không? Tại sao lại ngăn cản tôi?".
"Hừ, cậu không cần quan tâm chúng tôi là ai! Cậu liên thủ với Lữ Lộng Triều bày mưu hãm hại ông Công Tôn, chúng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được. Nghe đây, tốt nhất cậu hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, nếu không đừng trách chúng tôi không nể mặt", người dẫn đầu quát lớn.
"Được, vậy hãy cho tôi xem các anh không nể mặt như thế nào đi".
Người đàn ông tóc trắng bình thản nói, rồi xông thẳng tới.
"Chán sống à?".
"Chết đi!".
Tiếng quát vang lên, bảy tám cường giả võ đạo xông tới.
Nhưng người đàn ông tóc trắng như mình đồng da sắt, phớt lờ quyền cước của bọn họ, một tay tóm lấy cổ của người dẫn đầu nhanh như chớp, sau đó xách lên như xách một con gà con, ném đi.
Vèo!
Người kia bay đi như một viên đạn, lao vèo vào hồ Ám Long, đụng gãy mười mấy cây đại thụ, cuối cùng rơi vào bóng tối, không còn động tĩnh gì nữa.
"Cái gì?".
Bọn họ trợn mắt há mồm.
"Chết đi!".
Người bên cạnh rút kiếm ra, đâm mạnh vào lưng người kia.
Keng.
Thanh kiếm sắc lập tức gãy đôi.
Nhưng mũi kiếm không mảy may làm xước da của người kia...
"Hả?".
"Người này... được làm từ sắt thép sao?".
"Đao kiếm mà cũng không đâm được cậu ta?".
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Người cầm kiếm ngớ người ra, đôi mắt mở to nhìn đoạn kiếm gãy, rồi lại nhìn người đàn ông tóc trắng, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Đúng lúc này, người đàn ông tóc trắng chộp lấy cổ tay anh ta, hơi dùng sức.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
"A!", người đàn ông cầm kiếm hét lên thảm thiết, nhưng vừa kêu được mấy tiếng đã rùng mình một cái.
Cúi xuống nhìn mới phát hiện người đàn ông tóc trắng đã bẻ gãy cổ ta anh ta, rồi đâm mạnh thanh kiếm gãy vào tim anh ta.
Người đàn ông không kịp rên tiếng nào đã chết ngay tại chỗ.
Những người còn lại đã sợ vãi cả ra quần.
"Rốt cuộc cậu là ai?".
Cuối cùng cũng có người phát hiện ra sự bất thường, vội vàng hét lên.
Sở dĩ bọn họ thề thốt sẽ chặn hậu cho Công Tôn Đại Hoàng là vì muốn lấy lòng ông ta.
Nếu những lời Công Tôn Đại Hoàng nói là sự thật, đối phương quả thực hãm hại ông ta, và có thực lực không mạnh, thì bọn họ cũng tình nguyện ra tay.
Nhưng thực lực của đối phương lại mạnh hơn cả Công Tôn Đại Hoàng.
Nếu không phải là đối phương hãm hại Công Tôn Đại Hoàng mà đánh bại trực diện, khiến ông ta bị thương nặng... thì bọn họ ngăn cản chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?
Có thể khiến Công Tôn Đại Hoàng nhếch nhác bỏ trốn như vậy thì phải là sự tồn tại mạnh đến mức nào chứ?
"Nói không chừng chúng ta bị lừa rồi! Chúng ta bị lão Công Tôn xui dại rồi!".
Một người run giọng kêu lên.
"Xin lỗi đại nhân, xin cậu hãy tha cho chúng tôi!".
"Tôi... tôi biết sai rồi, đại nhân, xin hãy tha thứ cho tôi!".
"Xin hãy tha mạng cho tôi!".
Bọn họ ý thức được mình không phải là đối thủ của người đàn ông tóc trắng, liền lập tức quỳ xuống kêu lên.
Người đàn ông tóc trắng nhìn đám người trước mặt, giơ tay lên chộp.
Rắc!
Tất cả bọn họ đều bị bẻ gãy cổ.
Dưới đất lập tức có thêm mười mấy thi thể.
Không chút nương tay!
Mọi người xung quanh bị dọa cho vội vàng lùi lại.
"Đánh không lại mới xin tha, nếu tôi không phải là đối thủ của các anh, thì các anh có tha cho tôi không?", người đàn ông tóc trắng lạnh lùng nói.
Mọi người sợ hãi, không dám ho he gì nữa.
Người đàn ông tóc trắng nhìn về phía xa, thấy xe của Công Tôn Đại Hoàng mới đi được chưa bao lâu thì lại quay về, dừng ở gần hồ Ám Long.
Công Tôn Đại Hoàng...
Không chạy nữa sao?
"Ủa? Chẳng phải ông đã chạy rồi sao? Sao lại quay lại thế? Sao nào? Ông muốn quyết đấu một trận với tôi sao?”.
Người đàn ông tóc trắng bình thản nói.
Công Tôn Đại Hoàng xuống xe, vết thương ở bả vai đã được cầm máu bằng châm bạc. Ông ta nhìn người đàn ông tóc trắng, sau đó quát: "Mọi người đừng sợ, hãy giúp tôi giết người này, Cổ Phái tôi sẽ ban cho lợi ích mà mọi người không thể ngờ tới".
"Ông Công Tôn, người này quá mạnh, chúng tôi không phải là đối thủ".
"Tuy phần thưởng của Cổ Phái hậu hĩnh, nhưng... nhưng đối với chúng tôi thì tính mạng quan trọng hơn..."
Mọi người run rẩy nói.
"Sao nào? Các cậu muốn chống lại mệnh lệnh của tôi sao? Các cậu muốn đối đầu với Cổ Phái chúng tôi sao?", Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng.
Ai nấy biến sắc.
"Việc này..."
Một số võ sĩ bắt đầu dao động.
Người đàn ông tóc trắng thấy thế liền bước tới, bình thản nói: "Không muốn đối đầu với Cổ Phái? Nói vậy là các anh muốn đối đầu với Dương Hoa của tôi sao?".
"Dương Hoa?".
"Cậu là thần y Lâm?".
Bọn họ kinh ngạc kêu lên.