Một lát sau, Trương Mina mới hít sâu một hơi nói: "Đúng rồi cậu chủ, còn một rắc rối nữa!".
"Rắc rối gì?", người đàn ông rít mạnh một hơi thuốc, hỏi.
"Lần này Tô Nhu không đi một mình, mà còn dẫn theo một người đàn ông, hình như là chồng cô ta", Trương Mina đáp.
"Chồng cô ta?".
Người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt có chút khó coi.
"Tôi từng nghe nói về chồng cô ta, hình như anh ta ở rể nhà bọn họ. Người này ỷ vào mối quan hệ với Tô Nhu và Chủ tịch Lâm, vặt lông Dương Hoa, bám váy đàn bà, bây giờ sống rất thoải mái. Tuy anh ta chẳng là cái thá gì, nhưng có anh ta ở bên cạnh, thì tôi nghĩ sẽ gây rắc rối, có cần bảo người đưa anh ta đi không?", Trương Mina nói.
"Không, không cần đâu", người đàn ông suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Cố gắng giữ chân người này".
"Tại sao?", Trương Mina sửng sốt.
Người đàn ông lắc đầu: "Từ lâu tôi đã điều tra những người ở Giang Thành, đám người Từ Thiên, Mã Hải, Cung Hỉ Vân tôi đều điều tra được rõ ràng, bao gồm cả mấy người Tô Nhu, Tô Quảng, Trương Tinh Vũ. Tóm lại những người liên quan đến thần y Lâm, tôi đều không bỏ sót ai, đào bới kĩ càng mọi thứ về bọn họ. Nhưng chỉ có duy nhất tên Lâm Chính này... là không điều tra được gì".
"Cái gì?", Trương Mina nín thở, thất thanh nói: "Sao có thể chứ? Chẳng phải anh ta là một thằng ở rể sao? Sao lại không điều tra được gì?".
"Đây chính là điều khiến tôi thấy khó hiểu, tôi cảm thấy tên Lâm Chính này... có lẽ không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu".
"Vậy... có dừng kế hoạch không?".
"Không, kế hoạch cứ tiếp tục, về phần tên Lâm Chính này... cứ giữ chân hắn đã, chờ tôi xử được Tô Nhu sẽ giải quyết hắn", người đàn ông lạnh lùng nói: "Tốt nhất là cũng giữ hắn ở lại thành phố Thiên Hải".
"Vâng, cậu chủ".
Trương Mina gật đầu.
Một lúc sau, Trương Mina lén lút ra khỏi phòng, trở về phòng chụp ảnh.
"Chuẩn bị xong hết chưa?".
Trương Mina nói với đội chụp ảnh.
"Đã xong thưa cô!".
Mọi người cười đáp.
"Vất vả rồi".
Trương Mina khẽ gật đầu, rồi ngoảnh sang nói với Tô Nhu: "Chủ tịch Tô, để tôi đưa cô sang phòng bên cạnh thay quần áo. Anh Lâm, anh qua đây uống chén trà đi, cần gì thì cứ nói với nhân viên công tác, chúng tôi sẽ đáp ứng mọi nhu cầu của anh".
"Được", Lâm Chính gật đầu.
Tô Nhu lòng đầy mong đợi, lập tức đi theo Trương Mina ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nói: "Cô Mina, liệu có thể mang quần áo đến thay ở phòng này không?".
Trương Mina sửng sốt, thấy Lâm Chính chỉ vào căn phòng đối diện phòng chụp ảnh.
"Đang yên đanh lành sao lại thay đồ ở đó? Tất cả quần áo đều ở phòng bên cạnh, số quần áo đó đều rất đắt, không tiện di chuyển, không cần phải đổi phòng để thay đồ đấy chứ?", Trương Mina cười nói.
"Tôi nghĩ di chuyển một chút chắc cũng không tốn sức, nếu không các cô mang quần áo đến khách sạn kiểu gì? Hơn nữa, dạo này Tiểu Nhu nhà tôi sức khỏe không được tốt lắm, không thể đến những nơi tối tăm ẩm ướt. Tôi thấy phòng bên cạnh không có ánh sáng mặt trời, chắc chắn rất ẩm ướt. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở căn phòng đó thì gay", Lâm Chính nói.
Trương Mina nghe thấy thế liền thót tim.
Anh có ẩn ý khác sao?
Nghe không giống lắm.
Cô ta không biết Lâm Chính nói thế là cố ý hay là vô ý.
Tuy Tô Nhu không hiểu ý của Lâm Chính, nhưng vẫn tán đồng vô điều kiện, cười nói: "Cô Mina, cô thấy thế có được không?".
"Việc này... thôi được rồi".
Trương Mina do dự một lát rồi vẫn gật đầu.