Chương 326: Đại hội Y vương (1)
Từ Nam Đống và Từ Diệu Niên được đưa tới bệnh viện. Lâm Chính bảo Mã Hải sắp xếp vài vệ sĩ đảm bảo sự an toàn cho họ. Sau đó anh quay về công ty, nhắm mắt suy nghĩ.
“Có thể chắc chắn là Nam Phái làm rồi ạ”, Mã Hải trầm giọng.
“Phía Nam Phái lúc này tình hình thế nào?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Nếu Từ Thiên không bị bắt thì cần ít nhất ba năm Nam Phái mới có thể ổn định được thế cục. Hơn nữa, cũng phải đánh cả trăm trận. Nhân lực, tài lực tiêu hao cũng sẽ là một con số trên trời. Điều đó rất bất lợi đối với Nam Phái. Thế nhưng một khi bắt được Từ Thiên…thì chỉ cần ba ngày là sắp xếp ổn thỏa”, Mã Hải nghiêm túc nói.
Từ sau khi Từ Thiên và tập đoàn Dương Hoa hợp tác thì tập đoàn Dương Hoa cũng bắt đầu khai thác thêm thị trường Nam Thành. Từ Nam Đống có thể cung cấp đủ tiện lợi cho tập đoàn Dương Hoa. Thế nhưng giờ xảy ra chuyện này, thị trường Nam Thành coi như kết thúc. Mã Hải cũng cảm thấy vô cùng rối rắm.
Lâm Chính chau mày: “Nam Phái ra tay với Từ Thiên là vì thật sự muốn đối phó với chúng ta sao?”
“Lúc trước tôi cũng tưởng chỉ đơn giản là báo thù. Nhưng giờ e rằng còn hơn cả như vậy. Dã tâm của chúng chắc chắn là có, nếu không đã không có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy. Đương nhiên, tuyệt chiêu của Nam Phái vẫn là y thuật của chúng. Đây là một phái lớn có tiếng về Đông y trong nước mà”, Mã Hải thở dài: “Hơn nữa tôi sợ rằng nếu như Nam Thành bị rơi vào tay Nam Phái thì đối tượng tiếp theo sẽ chính là tập đoàn Dương Hoa cũng chúng ta mất”.
“Không phải sợ rằng mà là chắc chắn đấy”, Lâm Dương nhắm mắt, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ông có biết đầu não của Nam Phái nằm ở đâu không?"
“Chủ tịch Lâm, cậu định làm gì?”, Mã Hải tái mặt, vội vàng lên tiếng: “Cậu đừng làm càn, nơi đó không phải nơi chúng ta có thể đến được đâu. Nếu không sẽ xong cả đám đấy”.
“Ồ! Nam Phái cao quý như vậy à? Vậy thì đành để họ động vào Nam Thành thôi, chúng ta định không làm gì sao?”, Lâm Chính lạnh giọng.
“Chủ tịch Lâm, cậu hiểu về Nam Phái ít quá”, Mã Hải tỏ vẻ bất lực. Lúc này ông ta bắt đầu giải thích về Nam Phái cho Lâm Chính.
“Nam Phái là một phái lớn về Đông y trong nước. Thực ra trong nước chia ra làm nhiều phái. Nổi tiếng hơn cả có Nam Phái, Bắc Phái, Cổ Phái, Ẩn Phái. Nam Phái và Bắc Phải giờ nổi trội hơn cả, được coi là một hệ phái giống như hiệp hội Y vậy. Thế nhưng hệ thống này còn có uy lực và sức mạnh hơn cả Hiệp hội y nữa”.
“Nam Phái đã thành lập được gần 100 năm rồi. Trong khoảng thời gian 100 năm này, Nam Phái đã tích lũy được sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Con người mà, ai cũng sẽ bị bệnh, mà bị bệnh thì phải tới bác sĩ. Người thường bị bệnh, những nhân vật tầm cỡ cũng vậy. Nhưng họ thường mắc bệnh vì sướng quá hoặc là bệnh hiếm mà bệnh viện thông thường không chữa trị được, chỉ có Nam Phái làm được. Nam Phái có một quy tắc, chữa khỏi bệnh không lấy tiền mà chỉ lấy tình cảm”.
“Lấy tình cảm sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Đúng vậy”, Mã Hải nghiêm túc nói: “Bọn họ rất ít khi khám bệnh cho người bình thường, chỉ có các quan chức hoặc người có quyền thế mới tìm tới Nam Phái. Cậu biết đấy, Nam Phái dựa vào hành lang đó đã tồn tại cả trăm năm rồi. Trong trăm năm qua, họ đã có được không ít tình cảm, có được không ít mối quan hệ. Nếu muốn động vào Nam Phái thì kết cục sẽ vô cùng thê thảm. Tập đoàn Dương Hoa thành lập được không hề dễ dàng, cậu lại còn trẻ, nếu cậu tìm tới họ e rằng…chúng tôi ở đây cũng sẽ bị tiêu diệt hết mất”.
Nói tới đây Mã Hải thở dài đầy bất lực. Lâm Chính im lặng. Anh không ngờ Nam Phái lại có sức mạnh kinh khủng như vậy.
“Tôi sẽ tìm cách chuộc lại Từ Thiên. Mục tiêu của họ là Nam Thành nên chắc họ cũng không làm khó Từ Thiên đâu. Có điều Nam Thành phải dâng lên thôi. Chủ tịch Lâm, cậu thấy thế nào?”, Mã Hải nói.
“Làm theo những gì ông nói đi. Giờ quan trọng nhất là con người, những thứ khác chỉ là thứ yếu”.
“Dạ, tôi sẽ ngay lập tức cử người tới Nam Thành”, Mã Hải nói.
“Ừ”, Lâm Chính gật đầu.
Bỗng nhiên, anh chợt nhớ ra điều gì đó: “Ông vẫn chưa trả lời tôi, đầu não của Nam Phái ở đâu?”
“Viện học thuật Nam Phái ở thành phố Trường Linh”.