Sở Tử Minh đã chuẩn bị kỹ càng, mang theo cả cao thủ hàng đầu như ông Long nên đã cho rằng mình sẽ tha hồ tung hoành ở Giang Thành mà không phải kiêng dè ai.
Nhưng anh ta đã đánh giá thấp sức mạnh của Lâm Chính, cũng không biết sức ảnh hưởng của Lâm thần y tại đây đáng sợ đến mức nào.
Sau khi rời khỏi đó, Lâm Chính đi sang bên kia đường.
Từ Thiên đã sắp xếp xe chờ sẵn ở đó.
Lâm Chính lên xe, đi thẳng tới trụ sở Dương Hoa.
Khi Lâm Chính đigần tới văn phòng thì từ bên trong vọng ra tiếng hét thảm thiết.
"Các người làm gì vậy? Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!"
"Tôi... tôi, tập đoàn Tinh Giai chúng tôi không dễ bắt nạt đâu! Người của Dương Hoa nếu dám động tới tôi, tôi đảm bảo các người sẽ không được yên thân..."
"Thả tôi ra!"
Nghe xong Lâm Chính biết ngay người bên trong đó là ai.
Anh đẩy cửa bước vào.
Chỉ thấy Cung Hỉ Vân và mấy người đàn ông lực lưỡng đã trói chặt Sở Tử Minh lại.
Lúc này anh ta đang quỳ trên mặt đất, trong mắt toàn là nỗi khiếp sợ. Sự lo lắng và bất an khiến anh ta liên tục gào thét.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Lâm Chính, Sở Tử Minh càng gào lớn như thể đang phát điên.
"Lâm thần y, tôi sai rồi, tôi nhận sai rồi vẫn không được sao? Tô Nhu đó là của anh! Tôi từ bỏ là được chứ gì? Anh thả tôi đi! Tôi sẽ không bao giờ tới Giang Thành nữa! Không tới nữa!"
Sở Tử Minh dùng sức hét lên.
Nhưng Lâm Chính không hề đáp lời, chỉ im lặng ngồi lên chiếc ghế của mình, châm một điếu thuốc và yên lặng quan sát anh ta.
Đợi Sở Tử Minh gào thét đến đứt hơi, chỉ có thể trừng trừng mắt nhìn Lâm Chính.
"Nói xong chưa?"
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Nói... nói xong rồi..."
Sở Tử Minh âm thầm nuốt nước bọt, run rẩy đáp.
"Nói xong thì tốt rồi".
Lâm Chính gật đầu nói tiếp: "Đầu tiên, tôi là người làm ăn kinh doanh, cũng là bác sĩ. Doanh nhân thì luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, đây là chuẩn mực. Còn là bác sĩ thì phải cứu nhân độ thế, mặc dù tôi làm không đủ tốt nhưng cũng đã cố hết sức rồi. Thực ra tôi không phản đối việc các doanh nghiệp bên ngoài rót vốn vào Giang Thành, trong mắt tôi, càng nhiều doanh nghiệp đầu tư vào đây thì Giang Thành càng có sức sống hơn".
"Có điều... hình như anh không tới đây làm ăn mà tới tìm bạn đời?"
Câu này vừa dứt, Sở Tử Minh lập tức đông cứng lại.
"Chủ tịch Lâm, người của tập đoàn Tinh Giai chúng tôi đều theo dõi sát sao. Chỉ cần cậu muốn là tôi có thể khiến họ biến mất ngay lập tức!"
Cung Hỉ Vân trầm giọng nói.
"Không cần phải vậy, chúng ta cũng không phải ác ma giết người không chớp mắt, sao phải ra chiêu tàn độc như vậy?"
Lâm Chính khẽ gọi: "Mã Hải!"
"Chủ tịch Lâm".
Mã Hải vội vã bước lên phía trước, gương mặt có vẻ lo lắng.
"Yên tâm, tôi không định bảo Dương Hoa chúng ta đi thu mua tập đoàn Tinh Giai. Tình hình của Tinh Giai tôi cũng biết, Dương Hoa chúng ta muốn nuốt nó cũng không phải dễ! Ông không cần lo lắng về vấn đề này nữa".
Mã Hải thở phào nhẹ nhõm, cười đáp: "Chủ tịch Lâm, không cần phải lo lắng. Chúng ta có vực Diệt Vong là nơi khai thác tài nguyên bền vững, tiềm lực kinh tế của Dương Hoa sau này là vô cùng lớn, chỉ cần tiếp tục làm ăn thêm hai ba năm nữa thì muốn mua lại Tinh Giai cũng không có gì khó!"
"Quân tử trả thù mười năm hơi muộn, tôi sao có thể đợi đến lúc đó? Ông giúp tôi liên lạc với Bạch Hoạ Thuỷ, giới thiệu tập đoàn Tinh Giai cho bà ta. Bạch Hoạ Thuỷ tự khắc sẽ hiểu ý tôi".
Lâm Chính đáp.
"Cái gì?"
Sở Tử Minh nghe xong thì ba hồn bảy vía đều tiêu tán.
"Bạch... Bạch minh chủ? Anh quen biết Bạch minh chủ sao?"