Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người quay qua nhìn. Người vừa lên tiếng chính là Nhị tôn trưởng. Lâm Chính cũng cảm thấy bất ngờ. Nhị tôn trưởng dám cãi lại Đại tôn trưởng và cứu anh sao? Đúng là chuyện hiếm.

Đại tôn trưởng ngẩng đầu, nhìn bóng hình trước mặt và lên tiếng: “Ý của Nhị tôn trưởng là gì? Tại sao phải cứu cậu ta?”

“Đại tôn trưởng, người này còn trẻ như vậy mà đã tu luyện được cơ thể thần võ, vừa rồi tôi kiểm tra thì phát hiện ra cơ thể cậu ta từng được ngâm trong dược liệu nhiều năm, đủ để chứng minh y thuật của cậu ta không phải dạng vừa. Còn trẻ mà đã sở hữu y thuật như vậy thì chắc chắn cậu ta là một thiên tài yêu nghiệt. Tại sao phải để cậu ta chết? Sao không cứu cậu ta, bồi dưỡng để cậu ta trở thành trụ cột cho thiên cung?”,Nhị tôn trưởng nghiêm túc nói.

“Trụ cột sao? Người này không biết tôn sư trọng đạo, chắc chắn sẽ có lúc lại lật mặt, sao có thể bồi dưỡng được. Sợ là sẽ nuôi ong tay áo mất. Huống hồ thiên cung nhiều người tài như vậy hà tất phải tự mạo hiểm?”, Đại tôn trưởng lạnh giọng.

“Đại tôn trưởng nói vậy là sai rồi. Tôi cũng đã điều tra về việc liên quan tới Tử Huyền Thiên. Chuyện này không thể trách Lâm Chính được. Lâm Chính vốn bị thương nặng mà bị Tam tôn trưởng ép phải ra tay với Tử Huyền Thiên. Nói tới chuyện này phải hỏi Tam tôn trưởng đấy. Lâm Chính vốn đã trúng hoạt độc, tình hình rất tệ, tại sao ông còn gọi cậu ấy lên. Ông hi vọng cậu ấy sẽ chết trong tay người của Tử Thiên Huyền sao?"

“Nhị tôn trưởng, Đại tôn trưởng có mặt ở đây tại sao ông lại ngậm máu phun người vậy. Tôi chỉ cảm thấy Lâm Chính có thể đỡ được cả chiêu của Trịnh điện chủ thì chắc chắn thực lực không phải hạng vừa nên cử cậu ta lên nghênh chiến. Chỉ đơn giản là đặt hi vọng vào cậu ta mà thôi”, Tam tôn trưởng khẽ tái mặt, trầm giọng.

“Vậy tại sao Lâm Chính đánh bại Vệ Tân Kiếm rồi mà ông còn bắt cậu ấy tiếp tục chiến đấu với Bạch Hạo Tâm?”, Nhị tôn trưởng lại hỏi.

Tam tôn trưởng không nói gì. Nhị tôn trưởng bèn chắp tay: “Đại tôn trưởng, hãy cho phép tôi được dốc toàn lực cứu Lâm Chính”.

“Tôi nói rồi, người này không biết tôn sư trọng đạo. Ông chữa cho cậu ta thì chẳng khác gì nuôi một con hổ dữ”, Đại tôn trưởng nói.

“Nếu bồi dưỡng cậu ấy thì chắc chắn sẽ trở thành thiên tài hàng đầu cho thiên cung. Thậm chí chúng ta có thể có con át chủ bài ở đại hội nữa. Nếu từ bỏ thì thật đáng tiếc”.

“Xem ra Nhị tôn trưởng quyết tâm cứu cậu ta?”

“Nếu không cứu mà từ bỏ thì đáng tiếc quá. Tôi không thích phải tiếc nuối nên sẽ kiên quyết tới cùng”, Nhị tôn trưởng khẽ nói.

Đại tôn trưởng khẽ dao động: “Nhưng cậu ta cố chấp, trị thế nào đây?”

“Đại tôn trưởng, cái gọi là cố chấp chẳng qua là cậu ấy bị ép mà thôi. Dù tôi không giỏi xem người khác nhưng đôi mắt người này rất trong, không hề có trược khí, không giống người ăn cháo đá bát. Hay thế này, tôi nhận cậu ấy là đệ tử do tôi dạy bảo thì thế nào?”, Nhị tôn trưởng trầm giọng.

“Hừ, Nhị tôn trưởng đã nói như vậy thì được, ông nhận cậu ta làm đệ tử. Thương thế của cậu ta do ông chữa trị...có điều, thiên cung sẽ không cung cấp bất cứ dược liệu nào cho cậu ta hết. Ông muốn cứu thì tự đi mà tìm thuốc”, Đại tôn trưởng hừ giọng.

Nhị tôn trưởng chau mày. Lâm Chính bừng tỉnh. Chẳng trách Nhị tôn trưởng bắt mạch và châm cứu cho anh, xem ra ông ấy định cứu anh thật.

Thế nhưng phải xem ý của Đại tôn trưởng thế nào đã. Đại tôn trưởng không chịu cung cấp thuốc thì dù y thuật của Nhị tôn trưởng có giỏi cỡ nào cũng khó mà làm gì được.

Lâm Chính đứng dậy chắp tay: “Cảm ơn ý tốt của Nhị tôn trưởng, sống chết có số, phú quý tại thiên, Lâm Chính nếu không thể thoát được kiếp nạn này thì cũng không thể trách ai được. Lâm Chính đã nghĩ thông rồi. Nhị tôn trưởng không cần lo lắng”.

“Ngậm miệng”, Nhị tôn trưởng đanh giọng. Lâm Chính giật mình.

Nhị tôn trưởng nói tiếp: “Được, nếu Đại tôn trưởng không muốn giao thuốc thì tôi sẽ đích thân tìm thuốc cho Lâm Chính. Mạng của cậu ấy là do tôi cứu. Mong Đại tôn trưởng, các tôn trưởng khác và các vị điện chủ đừng làm khó cậu ấy nữa. Từ giờ trở đi, cậu ấy là đệ tử của tôi. Ai làm khó cậu ấy tức là làm khó tôi”.

Nói xong, Nhị tôn trưởng phất tay bước xuống. Đám đông xôn xao. Lâm Chính há mồm trợn mắt. Rõ ràng là ông ta đang đối đầu với Đại tôn trưởng. Nhị tôn trưởng bá đạo tới vậy sao? Rất nhiều người tỏ ra kinh ngạc.

Đại tôn trưởng đanh mắt, nhìn chăm chăm Nhị tôn trưởng.

“Lâm Chính, đi theo tôi”, Nhị tôn trưởng tới cạnh Lâm Chính, ra lệnh cho anh rời đi. Lâm Chính còn chưa kịp hoàn hồn thì đã phải vội vàng chạy theo ông ta.

“Đại tôn trưởng...sao có thể như vậy được chứ?”, Tam tôn trưởng tỏ vẻ lo lắng, khẽ nói.

“Không phải vội! Nhị tôn trưởng không có thần dược, Lâm Chính chắc chắn sẽ chết thôi. Một khi cậu ta chết, chúng ta sẽ thu Lạc Linh Huyết lại, rõ chưa?”, Đại tôn trưởng nói.

“Nhưng...nếu Lâm Chính không chết thì sao?”

“Không thể nào..mau lập tức thông báo cho hậu cần giảm một nửa lượng đồ cung cấp cho Thượng Thanh Cung của Nhị tôn trưởng. Không được cung

cấp quá nhiều thánh phẩm nữa”. “Vâng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK