Nghe Lâm Chính nói vậy, Hoắc Phong và Dương Như Long trở nên ngơ ngác.
“Sao thế? Có vấn đề gì sao?”
Lâm Chính cau mày, nhìn hai người họ, ánh mắt tràn ngập vẻ không vui.
“Chuyện này, thần y Lâm, mẹ của tôi đã được chữa khỏi rồi”.
Dương Như Long ấp a ấp úng, lập tức mở miệng nói: “Đúng, khỏi bệnh rồi! Lúc trước mấy người của Bắc Cảnh Tư đã đưa một số thần y đến đây, nhờ sự giúp đỡ của thần y, mẹ của tôi đã khỏi bệnh rồi, thần y Lâm không cần lo lắng, không cần lo lắng, ha ha ha…”
“Vậy sao?”
Lâm Chính suy nghĩ một lát, thản nhiên nói: “Được rồi, gọi mẹ anh ra đây cho tôi xem thử đi”.
“Chuyện này…”
“Tôi lo bọn họ vẫn chưa trị được triệt để, để tôi quan sát thử xem, sao nào? Không được sao?”
Lâm Chính nói.
“Được! Được! Thần y Lâm đợi một chút, tôi lập tức đi mời mẹ tôi đến!”
Dương Như Long vội vàng nói, tiếp đó liếc nhìn Hoắc Phong, lập tức ra khỏi phòng.
Hoắc Phong cảm thấy không đúng lắm, nhưng hắn không dám nói gì, chỉ có thể rót trà cho Lâm Chính.
“Anh Hoắc là người của Bắc Cảnh Tư à?”
Lâm Chính đánh giá Hoắc Phong.
“Phải…đúng vậy, mong thần y Lâm chỉ giáo”.
Hoắc Phong mỉm cười nói.
“Đã là người của Bắc Cảnh Tư, vì sao lại làm việc của người sơn trang Quang Chiếu vậy?”
Lâm Chính nhìn bình trà trong tay hắn, hỏi đểu.
“Đây… tôi và thiếu trang chủ của sơn trang Quang Chiếu quen biết đã lâu, là bạn thân!”
Trong lòng Hoắc Phong rối loạn, sau đó nhanh chóng cười nói, cố hết sức thể hiện sự bình tĩnh.
“Vậy sao?”
Lâm Chính không truy hỏi, nhưng ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Sau đó, có một người phụ nữ trung niên được mời đến.
Lâm Chính nhìn qua.
Đối phương chính là người phụ nữ nằm sau bình phong mà anh từng gặp.
Chỉ là lúc này bà ta đã tỉnh táo lại, nhưng rất rõ ràng, thời gian tỉnh táo của bà ta không dài, thậm chí trên mặt còn ngập tràn sự mệt mỏi và ủ rũ, đôi mắt sắp không mở nổi nữa…
“Thần y Lâm, đây là mẹ của tôi! Anh xem, có phải là không có vấn đề gì nữa rồi không?”
Dương Như Long cười nói.
“Là thần y Lâm của Giang Thành sao? Thần y Lâm đến thăm sơn trang Quang Chiếu của chúng tôi, thật là sự vinh hạnh của tôi!”
Người phụ nữ chậm rãi nói, giọng nói có hơi yếu đuối.
Lâm Chính không tiếp lời, hờ hững nhìn chằm chằm người phụ nữ, sau một lát anh bỗng lên tiếng: “Vợ trang chủ vừa được trị khỏi bệnh thật sao?”
Anh vừa nói ra lời này, ba người giật thót tim.
“Thần y Lâm, anh có ý gì?”
Hoắc Phong khẽ nhíu mày hỏi.
“Trên người vợ trang chủ chỉ có hai dấu kim, người hành nghề y khi chữa bệnh sẽ không sử dụng hai huyệt vị châm cứu này, ngược lại huyệt vị này có thể thể sử dụng để khiến bản thân chết giả, ngủ sâu!”
Ánh mắt Lâm Chính dần trở nên lạnh lùng: “Còn nữa, mùi thuốc tỏa ra trên người phu nhân chỉ có cỏ Mộng Long, loại thảo dược này cũng có tác dụng khiến người ta lâm vào tình trạng chết giả, bệnh của phu nhân…rốt cuộc là bệnh gì thế?”
Anh vừa nói xong, Hoắc Phong vô cùng ngạc nhiên.
Dương Như Long lại rất căng thẳng.
Người này chính là thần y Lâm của Giang Thành sao?
Chỉ nhìn đã nhìn ra manh mối rồi hả?
Đáng sợ thế sao?
Dương Như Long hối hận vì đã mời mẹ ra đây…
“Chuyện…chuyện này…”
Hắn muốn lên tiếng, nhưng không biết nên nói gì, âm thầm nhìn Hoắc Phong.
Hoắc Phong yên lặng một lát rồi thản nhiên nói: “Thần y Lâm, cho nên ý của anh là…”
“Bà ta vốn không có bệnh, nếu đã không bị bệnh, tại sao lại phải xem bệnh? Cho nên, đây chính là một cái bẫy đúng không? Các người đã làm gì Thượng Quan Linh rồi?”
Vẻ mặt Lâm Chính không chút biểu cảm hỏi.