Tần Linh có thân pháp tốt, biết về Huyết Ma Hóa Vụ Thuật. Nhưng cô ta không thể nào sử dụng liên tục chiêu thức đó được.
Huống hồ thân pháp là thân pháp còn về thực lực thì cô ta xếp hàng trăm, sao có thể so với Trần Thủ xếp ở vị trí thứ 10 được?
Đấu tay đôi khác gì là tự sát.
“Cô Tần, đừng mất tự tin như thế. Cô đấu với anh ta đi. Tin tôi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Anh Lâm, tôi biết sau khi ngâm thuốc thì thực lực sẽ tăng mạnh nhưng dù vậy thì tôi và Trần Thủ vẫn còn chênh lệch nhiều lắm. Tôi...tôi thật sự không tự tin”, Tần Linh cúi đầu đau khổ.
“Cô Tần, cô không thử thì làm gì có cơ hội chiến thắng? Tin tôi đi, không phải cô nói sẽ nghe lời của tôi sao? Lẽ nào cô lại nuốt lời?”
“Điều này...”
Tần Linh do dự sau đó bặm môi: “Thôi được anh Lâm, tôi tin anh một lần. Dù sao thì cũng không trốn được. Chi bằng liều mạng một phen”.
Nói xong, cô ta bèn đứng ra bày ra tư thế sẵn sàng: “Trần Thủ, tới đi”.
“Đúng là điếc không sợ súng”, Trần Thủ cầm con dao, liếm một đường và cười bằng vẻ dữ tợn.
Tần Linh tái mặt, vô thức lùi lại. Thế nhưng Lâm Chính đã hét lên: “Đừng sợ, hãy quan sát anh ta tấn công, không khó để đối phó đâu”.
Tần Linh giật mình sau đó phát hiện ra Lâm Chính nói đúng. Lúc này cô ta cảm thấy tốc độ của Trần Thủ rất chậm.
Chuyện gì vậy? Sao động tác của anh ta lại chậm đến như vậy chứ? Tần Linh tỏ vẻ nghi ngờ. Cô ta khẽ nín thở, đưa tay ra viếc trước đánh vào tay của Trần Thủ.
Bốp! Trần Thủ không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ tay mình bị đánh vung, con dao cũng rơi xuống
Tần Linh nhanh tay nhanh mắt chộp lấy con dao trước khi nó rơi xuống đất và lật tay lại.
Trần Thủ giật mình, vội vàng tung một cú đấm. Thế nhưng cú đấm của anh ta lúc này bày ra trước mặt Tần Linh với tốc độ chậm vô cùng. Tần Linh ngay lập tức né đòn, con dao trong tay khẽ lướt một đường lên cô Trần Thủ.
Trong nháy mắt, cả hai người dừng lại. Đám đông trố tròn mắt, chứng kiến cảnh tượng đó bằng vẻ không dám tin.
Trần Thủ đứng bất động, con dao trong tay Tần Linh đã ghì sát động mạch chủ trên cổ của anh ta. Trần Thủ không dám cử động, chỉ cần con dao khẽ ghì vào thôi là anh ta sẽ đứt động mạch ngay.
Cuộc chiến kết thúc. Không ai ngờ Trần Thủ lại bị đánh bại nhanh như vậy.
“Sao có thể? Tần Linh thắng rồi sao?"
“Tốc độ của cô ấy...nhanh quá”.
“Chuyện gì vậy. Vừa rồi tôi còn chưa nhìn rõ nữa...”, đám đông không dám tin.
“Tôi thắng rồi”, Tần Linh hoàn hồn, mỉm cười.
“Cô..”, Trần Thủ á khẩu, tái mặt nhìn xung quanh. Anh ta như bốc hỏa, chỉ gầm lên: “Khốn nạn, sao tôi có thể thua được chứ?”
Tần Linh giật mình. Cô ta không hề dừng tay, chỉ lướt một đường dao vào vùng bụng của Trần Thủ.
“Á”, Trần Thủ đau đớn gào thét. Tần Linh lại đạp cho anh ta một phát.
Rầm...Trần Thủ bay bật ra sau, ngã sõng soài.
“Đại ca”.
“Anh Trần”, đám đông thất kinh, vội vàng dìu anh ta dậy.
“Cút ra”, Trần Thủ tứcc lắm, anh ta đẩy mạnh đám đông ra.
Tần Linh hét lớn: “Trần Thủ, anh đừng quá đáng quá. Anh không phải là đối thủ của tôi đâu. Anh còn khiêu chiến là tôi sẽ tung đòn sát phạt đấy. Ở đây nhiều người như vậy mà anh cứ ép người quá dáng thì dù tôi có giết anh tôi cũng đủ khả năng giải thích với trưởng thôn luôn”.
Câu nói đó thật sự đã dọa được Trần Thủ. Anh ta cũng không phải kẻ ngốc. Anh ta nhận ra bản thân không phải là đối thủ của Tần Linh nên tức giận nói: “Tiểu tiện nhân. Cô cứ đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu”.
Nói xong, anh ta hằm hằm lao ra khỏi cửa.