Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bạch Nan Ly?”.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Lúc này mà gọi điện thoại làm gì?”.

“Chắc là đã biết hoàn cảnh của chúng ta, cố ý gọi đến giễu cợt chúng ta!”.

Một số người không thích Cửu Trại lạnh nhạt nói.

“Đừng nói như vậy, Nan Ly không phải loại người bỏ đá xuống giếng. Trại chủ Nhị Trại, bắt máy nghe thử xem sao”, trại chủ Thập Trại lên tiếng.

Trại chủ Nhị Trại do dự một lúc cũng nhấn nút nghe.

“Trại chủ Nhị Trại, mọi người có ổn không?”.

Bên kia điện thoại là giọng nói sốt sắng của Bạch Nan Ly.

“Bọn ta… vẫn ổn…”, trong lòng trại chủ Nhị Trại có một cảm giác rất lạ lùng.

Thật ra ông ta không thích Bạch Nan Ly, nói đúng hơn là không thích người của Cửu Trại.

Dù gì môn sinh đắc ý của trại mình là Công Thâu Kỳ Lân cũng bị thương chịu phạt vì Cửu Trại, mặt mũi mất sạch.

Nhưng câu đầu tiên ông ta nghe được sau khi bắt máy lại là lời hỏi han lo lắng của Bạch Nan Ly, ít nhiều ông ta cũng xúc động trong lòng.

“Mọi người không sao thì tốt. Trại chủ Nhị Trại, mọi người hãy kiên trì thêm một lúc, chúng tôi sẽ qua đó tiếp viện ngay”, Bạch Nan Ly nói.

“Tiếp viện?”, trại chủ Nhị Trại hít sâu một hơi, quát lên: “Không! Các cậu đừng đến đây! Tuyệt đối không được đến đây!”.

Sức mạnh của Cửu Trại đến đây cứu người chẳng phải là dê vào miệng cọp hay sao?

Nhưng trại chủ Nhị Trại vừa nói xong.

Ầm ầm!

Lầu các đột nhiên rung chuyển.

Mọi người loạng choạng ngã xuống đất.

Trại chủ Nhị Trại suýt chút nữa cũng ngã xuống, điện thoại trong tay văng ra ngoài.

Ông ta vội vàng nhặt lên.

Nhưng.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm…

Những tiếng nổ liên tục truyền tới.

Lầu các giống như bị sức mạnh đáng sợ nào đó tấn công, rung lắc điên cuồng, dường như sắp sụp đổ.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, trại chủ Nhị Trại hét lên.

“Bẩm trại chủ, Cổn Thiên Lôi đang tấn công cửa tháp! Sức mạnh của ông ta quá mạnh, cửa sắp bị phá rồi!”.

Người ở lầu một gào lên.

“Cái gì?”.

Trại chủ Nhị Trại kinh hãi.

Không ngờ Thánh Sơn Thất Thần Tướng mạnh mẽ như vậy, có thể làm lay chuyển cánh cửa làm bằng đồng tinh khiết của tháp?

Đây là sức mạnh đáng sợ đến thế nào?

“Không còn đường lùi nữa rồi!”.

Trại chủ Nhị Trại nghiến răng, nói với trại chủ Tứ Trại: “Mau nhặt điện thoại lên gọi cho ngườI của Cửu Trại bảo bọn họ đừng tiếp viện! Những người khác mau cầm vũ khí lên theo tôi xông ra ngoài!”.

“Trại chủ Nhị Trại!”.

“Hôm nay là thời khắc sinh tử tồn vong của Thiên Tính Gia! Tôi sẽ tiên phong mở đường máu, để giữ vững sự kế thừa của gia tộc chúng ta, mọi người hãy xông lên cùng tôi!”.

Trại chủ Nhị Trại hét lên, ngay sau đó xông thẳng xuống lầu một, đến trước cửa lớn.

Các cao thủ khác của Thiên Tính Gia cũng chạy theo, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng kiên định, coi thường cái chết.

Lúc này, cửa đồng đã xuất hiện nhiều vết nứt, những tia sét tràn vào trong theo khe hở đó.

Cứ tiếp tục bị tấn công như vậy, e là cửa đồng không trụ nổi được mười giây đã nổ tung.

“Mở cửa!”, trại chủ Nhị Trại nổi giận hét lên.

Người đứng cạnh cửa đồng không do dự nữa, một người bên trái một người bên phải kéo cửa đồng ra.

“Giết!”.

Trại chủ Nhị Trại hét lên, đồng thời xông ra ngoài.

Người bên ngoài cửa đồng không kịp đề phòng, bị người của Thiên Tính Gia đột nhiên xông ra giết không kịp trở tay.

Nhưng người của Thánh Sơn cũng mừng thầm.

“Cuối cùng cũng chịu ra rồi sao?”.

Cổn Thiên Lôi đứng ở trên núi cao lộ ra ý cười lạnh lùng: “Vậy thì đại khai sát giới nào!”.

Nói xong, ông ta giơ cao hai tay, lòng bàn tay có sấm sét xoay tròn nổ đùng đùng khiến người nhìn vào mà kinh hãi.

Ông ta vung tay, đánh về phía trại chủ Nhị Trại.

“Đại nhân, thật sự phải trảm tận giết tuyệt sao?”.

Trấn Trầm Hổ vội tiến lên ngăn lại, cẩn thận hỏi.

“Sao? Một đám ngu dốt cố chấp, ông còn muốn giữ bọn họ lại?”, Cổn Thiên Lôi bực dọc nói.

Trấn Trầm Hổ há hốc miệng, không biết nên trả lời thế nào.

“Tôi đã cho đám vô dụng đó cơ hội, nhưng bọn họ không biết trân trọng, gặp phải tai họa như ngày hôm nay không trách được ai! Thiên Tính Gia các ông sẽ không diệt tộc, bởi vì ông là người thức thời, ngoan ngoãn làm chó cho Thánh Sơn chúng tôi đi!”.

Cổn Thiên Lôi cười nhạt đáp, sau đó vung hai cánh tay lên.

Ầm!

Sấm sét cuồn cuộn giống như thương long đánh về phía đó.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…

Nơi bị sấm sét đánh xuống lập tức nổ tung, tia sét bắn tứ tung, vô cùng đáng sợ.

Người bị sét đánh trúng nổ tan thành tro bụi, hóa thành một luồng khói đen mà chết.

Chỉ một chiêu đã đủ khiến bảy tám cao thủ của Thiên Tính Gia mất mạng.

Những người khác của Thiên Tính Gia thấy vậy đều đỏ cả mắt, vành mắt như sắp nứt ra.

“Khốn nạn!”.

Trại chủ Nhị Trại nổi giận, như phát điên lao vọt tới, tấn công về phía Cổn Thiên Lôi ở trên cao.

“Không biết điều!”.

Cổn Thiên Lôi khinh thường cười nhạt, giơ tay lên.

Vù!

Một tia sét bay tới theo hình vòng cung, nhắm vào trại chủ Nhị Trại.

Trại chủ Nhị Trại vội vàng tránh né, nhưng giây lát sau lại một tia chớp khác đánh lên người ông ta.

Ầm!

Tia chớp dữ dội khiến ông ta bị sốc điện ngã xuống đất, da thịt toàn thân nứt nẻ, cả người cháy đen, khói bốc lên cuồn cuộn, không động đậy được nữa.

“Vô dụng như vậy, yếu ớt như vậy mà cũng dám khiêu chiến tôi? Con lợn Thiên Tính Gia các người nực cười thế này sao?”.

Cổn Thiên Lôi nhảy xuống từ trên cao, cất bước đi tới trước mặt trại chủ Nhị Trại, sau đó đạp chân lên ngực ông ta, híp mắt cười: “Không phải ông muốn giết tôi sao? Đứng dậy xem!”.

Cả người trại chủ Nhị Trại điên cuồng run rẩy. Ông ta bị sấm sét đánh trúng làm tê liệt thần kinh, đừng nói là hành động, cả nói chuyện cũng không được, chỉ có thể mở to đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Cổn Thiên Lôi.

“Vô dụng đúng là vô dụng! Thôi được, đến lúc tiễn ông lên đường rồi!”.

Cổn Thiên Lôi mỉm cười giơ tay lên lần nữa, một tia sét xuất hiện, sau đó ông ta vung tay hạ xuống, định kết liễu trại chủ Nhị Trại.

“Dừng tay!”.

Lúc này, một giọng hét vang lên.

Cổn Thiên Lôi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn, phát hiện có vài bóng người xuất hiện ở một ngọn đồi không xa.

Nhìn lại thì là đám người Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa.

“Cửu Trại?”.

“Người của Cửu Trại đến rồi sao?”.

Người của Thiên Tính Gia ngước mắt nhìn, nhưng lại không mừng được mấy.

Với tình hình bây giờ, người của Cửu Trại có đến thì đã sao? Bọn họ hoàn toàn không thể thay đổi được gì.

“Khốn kiếp! Các cậu đến đây làm gì? Mau đi đi! Mau rời khỏi đây!”.

Trại chủ Thập Trại gào lên.

Trấn Trầm Hổ nhìn chằm chằm Bạch Nan Ly, vẻ mặt cũng không được tự nhiên: “Cửu Trại các người đến đây để chịu chết phải không?”.

“Chúng tôi không đến đây để chịu chết! Chúng tôi đến để cứu Thiên Tính Gia!”, Thẩm Niên Hoa nói đầy kiên định.

“Cứu Thiên Tính Gia? Chỉ dựa vào các người? Các người cũng xứng sao?”, Cổn Thiên Lôi cười hỏi.

“Ồ? Vì sao chúng tôi lại không xứng?”.

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Sau đó, một bóng người chậm rãi bước ra từ sau lưng Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa.

Nhìn thấy người đó, gương mặt Trấn Trầm Hổ cứng đờ.

“Sao có thể?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK