Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loạt soạt!

Tất cả người trong phòng hội nghị đồng loạt đứng dậy.

Những con mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm hai thi thể, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp.

“Đây... Đây là...”.

Bà Kỳ Dương há hốc miệng.

“Chẳng lẽ các vị không nhận ra Thương Lan và Thái Thiên sao?”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Thật... Thật sự là Thương Lan và Thái Thiên?”.

Mặc dù bọn họ nhận ra hai người này, nhưng hình ảnh quá mức chấn động khiến bọn họ tạm thời không chấp nhận được.

Bây giờ nghe được Lâm Chính thừa nhận, tất cả mọi người kinh hãi, hít ngược một hơi.

“Cậu Lâm, cậu thật sự định giao thi thể hai Võ Thần này cho tòa nhà treo thưởng chúng tôi?”.

Đặng Mão hoàn hồn lại, mắt tỏa sáng nhìn anh.

“Tôi vốn muốn giữ lại cho mình để tìm kiếm truyền thừa của cơ thể này, nhưng giờ Trấn Ngục Võ Thần và Tiếu Thiên Võ Thần đã đuổi tới, hai vị Võ Thần còn lại chắc cũng chuẩn bị đến Long Tâm Thành. Thực lực của tôi chắc chắn không đối kháng được với bốn vị Võ Thần, nếu vậy thì sao không giao nó ra cứu vãn tình hình”.

Lâm Chính nói.

“Xem ra cậu Lâm vẫn là người lý trí!”.

Đặng Mão cười đáp: “Nếu vậy, cậu Lâm yên tâm, tòa nhà treo thưởng chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cậu!”.

Nói xong, Đặng Mão lập tức ra lệnh cho người khiêng hai thi thể đó xuống.

Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên chặn trước mặt hai thi thể.

“Phó chủ tịch Đặng, thật ra bảo vệ an toàn gì đó có hay không cũng không sao. Dù gì bây giờ thi thể cũng ở trong tay tòa nhà treo thưởng, bốn vị Võ Thần sẽ không gây rắc rối cho tôi, cho nên tôi vẫn muốn chút lợi ích khác”.

“Cậu Lâm có yêu cầu gì cứ việc nói, hễ tòa nhà treo thưởng của tôi có thể làm được, chúng tôi sẽ đáp ứng hết”.

Đặng Mão nói.

Hai thi thể này là bảo vật vô giá, Lâm Chính muốn vài lợi ích đương nhiên bọn họ sẽ không phản đối.

“Yên tâm, tôi sẽ không nâng giá, tôi chỉ cần một chiếc đỉnh!”.

“Đỉnh?”.

“Đúng, đỉnh để luyện đan, hơn nữa phải là đỉnh được chế tạo từ Ô Kim Hắc Huyền Thiết”.

Lâm Chính nói.

“Cái gì? Ô Kim Hắc Huyền Thiết?”.

Người xung quanh giật mình.

“Sao? Tòa nhà treo thưởng lớn như vậy mà không có đỉnh đúc bằng Ô Kim Hắc Huyền Thiết à?”.

Lâm Chính nhíu mày.

“Cậu Lâm, nói thật tòa nhà treo thưởng chúng tôi không có đỉnh nào như vậy, nhưng Ô Kim Hắc Huyền Thiết thì có. Nếu cậu cần, tôi có thể ra lệnh cho thợ tốt nhất chế tạo cho cậu”.

Đặng Mão do dự một lúc rồi nói.

“Phó chủ tịch!”.

Người bên cạnh lập tức đi tới, hạ giọng nói: “Phó chủ tịch Đặng! Ô Kim Hắc Huyền Thiết của chúng ta không nhiều, hơn nữa một lượng có giá trị rất cao, nếu dùng để chế tạo đỉnh thì e là sẽ tiêu hao hết, sao có thể được?”.

“Không được sao?”.

Đặng Mão nhìn về phía ông ta: “Ý ông là chút Ô Kim Hắc Huyền Thiết đó còn không bằng xác của hai vị Võ Thần này?”.

Người đó há hốc miệng, lập tức á khẩu, không biết nói thế nào mới phải.

“Cậu Lâm, chúng tôi cần khoảng bảy ngày để chế tạo! Bảy ngày sau chúng tôi giao đỉnh cho cậu được không?”.

Đặng Mão nói.

“Được, nhưng tôi muốn thợ của các ông phải làm theo hình tôi đưa”.

Nói đến đó, Lâm Chính lấy một hình vẽ từ trong người ra đưa.

Đặng Mão nhận lấy, mở ra xem, không khỏi kinh ngạc.

“Chiếc đỉnh thật là tinh xảo, cậu Lâm, đây là đỉnh mà cậu thiết kế sao?”.

“Không phải”.

Lâm Chính lắc đầu.

“Đây hình như là... đỉnh Viêm Hoàng?”.

Lúc này, bà Kỳ Dương ở phía sau bỗng lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK