Thiên lôi tạo thành kiếm, chân anh ta đạp mây. Đây khác gì hình dáng của một vị thần tiên.
Phàm là người thường thì không thể hiểu được.
Tần Chiến, Chấn Chung cũng bàng hoàng. Vạn Kình Tùng cũng đanh mắt. Ông ta siết chặt nắm đấm, khí thế hừng hực.
“Sấm sét tới”, lúc này Lâm Chính lên tiếng. Vô số tia sét giáng xuống thiên kiêu.
“Lôi lực cũng là thứ mà tôi tu luyện được. Anh cho rằng tôi không hiểu về thiên lôi sao? Định dựa vào thiên lôi giết tôi à?”
Thiên kiêu hạng nhất cười lạnh lùng sau đó vung thanh thần kiếm trong tay.
Keng…Vô số tia sét mà Lâm Chính tấn công bị hóa giải.
“Thôi xem của tôi đi, Vạn Lôi Thiên Lao. Lạc!”, thiên kiêu hạng nhất nâng lôi kiếm chỉ về phía Lâm Chính.
Bùm! Bùm…Hàng nghìn tia sét từ trên trời lại đánh xuống học viện.
Các chiến sĩ tái mặt, vội vàng lùi lại. Lâm Chính bị nhấn chìm bên trong. Mặt đất nổ tung.
Người dân Giang Thành vội ngước nhìn rồi lấy điện thoại ra chụp. Tất cả đều bị thu hút bởi hiện tượng kỳ lạ của tự nhiên. Thế nhưng những tia sét đó vẫn không giết chết được Lâm Chính.
Hai cánh tay Lâm Chính đỏ như máu. Anh vung tay thật mạnh. Một tia sét phóng ra chém về phía thiên kiêu. Bầu không khí như bị xé rách.
Thế nhưng thiên kiêu đã chuyển lôi thành thần kiếm, tạo ra một dòng sức mạnh và chặn đứng đòn tấn công kia. Thế nhưng đòn tấn công của Lâm Chính vẫn chưa chấm dứt. Anh tiếp tục lao lên như không có ý định từ bỏ.
“Tôi đã nói rồi, sấm sét của anh không có tác dụng gì với tôi đau. Hà tất phải lãng phí thời gian như thế?”, thiên kiêu lắc đầu. Đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường. Anh ta tấn công tiếp.
Đúng lúc này…Vụt. Một luồng lửa màu trắng đột nhiên lan ra…
“Hả?”, thiên kiêu tái mặt lập tức lùi lại. Tia sét bắt lửa tạo thành khói xanh, ngọn lửa bùng lớn phóng thẳng tới chỗ đối phương.
Thiên kiêu hạng nhất lập tức siết thanh thần kiếm trong tay, phóng ra hàng nghìn tia sét và nuốt lấy ngọn lửa kia. Lửa trắng cháy rực cả đất trời.
“Dị hỏa sao?”, thiên kiêu hạng nhất nhìn tàn lửa rơi dưới đất mà thấy kinh ngạc.
“Thiên kiêu, anh cũng chỉ vậy mà thôi”, Lâm Chính thu chiêu về, lạnh lùng nhìn đối phương.
“Chỉ vậy mà thôi?”, thiên kiêu nhếch miệng cười sau lớp mặt nạ sứt mẻ, sau đó anh ta bật cười ha ha.
“Ha ha…Được, được lắm thần y Lâm. Cả đời này tôi chưa từng thấy ai dám đánh giá tôi như vậy. Chỉ tới mức đó sao? Được lắm…hahaha…”
Nói tới đây đôi mắt anh ta trở nên vô cùng dữ tợn: “Vậy tôi sẽ cho anh thấy cái mà anh gọi là cũng đến thế mà thôi có thự lực tới mức nào”.
Nói xong anh ta xoay tay trong không gian: “Trấn!”.
Cơ thể Lâm Chính đột nhiên chịu sức nặng ngàn cân, anh không thể bay lên được nữa mà cứ thế rơi xuống đất.
Rầm! Hai chân anh vừa chạm đất thì một vụ nổ lớn xảy ra.
Cả học viện bị hõm xuống, mặt đất nứt toác. Các chiến sĩ cũng loạng choạng. Sức mạnh đáng sợ quá.
Lâm Chính trố tròn mắt, tưởng chừng cả cơ thể mình đang bị ép nát. Thật không ngờ anh đã sử dụng toàn bộ sức mạnh mà vẫn không thể chịu nổi sự khống chế của thiên kiêu.
Rốt cuộc người này mà dốc hết sức thì sẽ khủng khiếp tới mức nào chứ?