Những cường giả tới xem trận đấu cũng không ít. Bọn họ đứng khá xa nhìn Thủy Thánh Võ bằng ánh mắt ý vị.
“Thật không ngờ thiên kiêu hạng nhất lại cử em trai tới chiến đấu với Thủy Thánh Võ! Chậc chạc...đây khác gì là đại sỉ nhục”, một cô gái mặc áo trắng đứng bên hồ cầm một chiếc quạt khẽ phe phẩy và nói. Khuôn mặt cô ta để lộ nụ cười ý vị. Cô gái trông khá xinh đẹp với khí chất ngời ngời. Nhìn xa thật không khác gì tiên nữ.
Bên cạnh cô ta là một người đàn ông tay cầm quạt gập với mái tóc dài và ăn mặc theo phong cách cổ trang. Người đàn ông có ngũ quan tinh tế và dáng vẻ vô cùng tiêu sái.
Người này cũng mỉm cười: “Cũng không trách việc thiên kiêu hạng nhất khinh thường Thủy Thánh Võ được. Hai người dù xếp thứ nhất và thứ hai nhưng khác biết về thực lực là quá lớn”.
“Sao thế? Thực lực hiện tại của thiên kiêu số một đã đạt tới cảnh giới nào rồi?”, cô gái tóc ngắn hỏi.
Người đàn ông trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu: “Không thể dùng từ ngữ để miêu tả nữa rồi. Chỉ có thể nói là không ai sánh bằng. Với thiên phú của thiên kiêu số một thì thực sự là không ai địch nổi. Vậy thì Thủy Thánh Võ chẳng là gì cả. Thiên kiêu số một cử em trai tới đấu với Thủy Thánh Võ thì sao có thể nói là sỉ nhục được, phải nói là nể mặt lắm rồi mới đúng”.
“Ghê thật. Vậy khác gì là thần tiên?”, cô gái mỉm cười, ngước nhìn vài bóng hình đang bước tới.
"Không ngờ Mai Lan Thất Tử cũng có mặt ở đây. Hừ, không phải họ nói là không dây dưa vào chuyện thế sự nữa sao? Sao giờ lại tới hóng hớt rồi?”, cô gái tỏ vẻ khinh thường.
“Một trận chiến lớn như vậy nếu như không tới xem thì có phải là đáng tiếc không. Đừng nói là Mai Lan Thất Tử mà ngay cả vị đó cũng tới rồi”, người đàn ông bên cạnh mỉm cười, ngước nhìn về phía xa.
Lúc này có một bóng hình đang đứng một mình ở phía đó. Người này ăn mặc khá luộm thuộm, để râu, hai tay chắp sau lưng nhìn xung quanh bằng ánh mắt như không màng sự đời.
“Tử Vi Chân Quyền cũng tới rồi cơ à? Lần này đông vui quá”, cô gái vỗ tay như thấy điều gì vui lắm.
Người đàn ông luộm thuộm cũng nhìn cô gái và khẽ chau mày.
Đúng là đông vui mà. Thủy Thánh Võ cũng chau mày liếc nhìn xung quanh. Người đến cũng đông gớm.
Hai người đó chính là Công Tử Ngọc và Bạch Tuyết Tiên, những người có thực lực không hề kém Thủy Thánh Võ.
Những người có mặt trong bảng thiên kiêu chẳng qua là vì có thiên kiêu lệnh. Còn những người này không có thiên kiêu lệnh là vì họ không đi tranh giành chứ không phải là thực lực họ kém hơn so với những người được mệnh danh là thiên kiêu kia.
Ngoài ra, còn có cả Mai Lan Thất Tử, Tử Vi Chân Quyền và Hi Thiên Đạo Nhân nữa...
Những người này bình thường không bao giờ ra mặt. Thật không ngờ hôm nay lại tập trung cả ở đây.
Đột nhiên có tiếng gió thổi tới. Vô số ánh nhìn đổ dồn về một phía. Một đám mây màu tím xuất hiện. Nhìn thấy đám mây này tất cả đều kêu lên.
“Tới rồi sao? Chuyện gì thế?”
“Người như vậy sao lại có hứng thú với những cuộc chiến như thế này chứ?”, cô gái mặc váy trắng cũng lên tiếng bằng vẻ không dám tin.
Thủy Thánh Võ đứng bật dậy, trố mắt vá há hốc miệng, nói ra ba từ: “Thần Võ Tôn?”