Sau khi kinh mạch của mười cao thủ kia hồi phục, Lâm Chính ra lệnh cho người khiêng họ lên cáng rồi đưa tới chỗ người của Đại hội.
Thu Tẩm Nhiễm nghiến răng ken két.
Nhưng đúng như Kiều Bất Dịch đã nói, bọn họ không thể tàn sát toàn bộ người dân của vực Diệt Vong.
Nếu không, khi mọi chuyện vỡ lở ảnh hưởng đến tiếng tăm của Đại hội thì cô ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Kết quả là Thu Tẩm Nhiễm vô cùng không cam tâm, nhưng vẫn phải rời đi cùng Kiều Bất Dịch và Lý Uyển Dung.
Lần này bọn họ không những không lấy lại được trang bị, lại còn mất thêm bột Tử Thiên, có thể nói là mất cả chì lẫn chài...
"Chết tiệt! Đáng ghét! Đáng ghét!"
Trên đường đi, Thu Tẩm Nhiễm đột nhiên chửi bới và đấm vào tảng đá bên cạnh.
Bùm!
Tảng đá nổ tung.
Những người bên cạnh sợ hãi đến mức lùi lại.
Lý Uyển Dung liếc nhìn Thu Tẩm Nhiễm, bình tĩnh nói: “Thu đại nhân, sự tình đã đến nước này, sao cô còn tức giận? Chúng ta đã giao hết bột Tử Thiên cho họ, nếu ra tay thì chắc chắn sẽ chịu thiệt. Chúng ta cứ về trước rồi tính kế”.
"Tính kế? Không, theo ý kiến của tôi, chuyện này cứ cho qua đi. Lâm thần y mặc dù cảnh giác với Đại hội, nhưng kỳ thực anh ta cũng không muốn chủ động gây hấn với Đại hội. Chỉ cần chúng ta không chọc giận anh ta thì anh ta cũng sẽ không gây phiền phức cho chúng ta”.
"Nhưng chuyện này chẳng lẽ cứ như vậy mà cho qua?"
Thu Tẩm Nhiễm tức giận nói: "Đây quả thực là một nỗi nhục. Nếu không báo được thù này, tôi chết cũng không nhắm mắt!"
Nghe vậy, Lý Uyển Dung bất lực nhìn Kiều Bất Dịch.
Kiều Bất Dịch cũng thở dài, lắc đầu nói: "Thu đại nhân, tôi hiểu tâm trạng của cô, tôi tin mọi người cũng đều cảm thấy như vậy. Nhưng thành thật mà nói, hành động của chúng ta hoàn toàn không có ý nghĩa gì, bất kể là bột Tử Thiên hay trang bị, chúng ta đều có thể tìm cách báo lại với Đại hội. Mất thì cũng mất rồi, kiếm cái cớ không phải là xong rồi sao?”
"Vậy Kiều phó tướng không muốn leo lên sao? Ông định cả đời làm một phó tướng nhỏ bé ở đây sao?"
Thu Tẩm Nhiễm hừ lạnh.
Cô ta vừa dứt lời, Kiều Bất Dịch sững lại, nghiêng đầu nhìn Thu Tẩm Nhiễm.
"Thu đại nhân, ý cô là?"
"Kiều đại nhân, trước đó chính ông đã nói hành động của Lâm thần y ai cũng nhìn rõ mục đích. Cướp trang bị của chúng ta, sau đó lại đòi cả bột Tử Thiên, việc này nói rõ âm mưu muốn chống lại Đại hội của hắn. Nếu đã như vậy thì chính là kẻ thù của Đại hội. Mặc dù Lâm thần y không đủ sức chống lại Đại hội, nhưng thế lực của hắn cũng không hề nhỏ, người trong vực Diệt Vong đều nghe lời hắn, Dương Hoa ở Giang Thành cũng là của hắn. Tôi nghe nói, ở nước ngoài hắn cũng có tầm ảnh hưởng nhất định. Người như vậy nếu như bây giờ không giải quyết thì chắc chắn sẽ trở thành mầm hoạ. Nếu ông có thể tiêu diệt hắn thì chính là đại công. Đến lúc đó lo gì không được thăng tiến?"
Thu Tẩm Nhiễm khàn giọng nói.
"Thu đại nhân, tôi biết cô rất muốn báo thù, nhưng chuyện này..."
Kiều Bất Dịch mở miệng, nhưng không kìm được tham vọng mãnh liệt trong lòng mình, cuối cùng chỉ có thể trầm giọng hỏi: "Cô có kế hoạch gì?"
"Lâm thần y có hứng thú với trang bị của chúng ta và cả bột Tử Thiên, cho nên hắn nhất định càng có hứng thú với những thứ khác của chúng ta. Tôi nghĩ chúng ta có thể thử cùng hắn giao dịch, sau đó bí mật thu thập chứng cứ, chỉ cần lấy được chứng cứ, chúng ta có thể công khai việc hắn đang làm. Đến lúc đó chúng ta có thể công khai ra tay với hắn, thậm chí có thể xin Đại hội giúp sức. Đến lúc đó hắn có một trăm cái miệng cũng không giảo biện được!”
Thu Tẩm Nhiễm cười nói.
Kiều Bất Dịch vẫn im lặng.
Nhưng Lý Uyển Dung trong mắt tràn đầy chán ghét, nhìn chằm chằm Thu Tẩm Nhiễm, hừ lạnh nói: "Thu đại nhân, vì báo thù mà quả thực việc gì cô cũng dám làm!"