Thiên kiêu hạng nhất tiêu diệt mười mấy cường giả của Thánh Sơn một cách dễ dàng. Những người này đều là những kẻ mạnh siêu cấp có thể chống lại được cả Trần Chiến, Chấn Chung.
Vậy mà trước mặt thiên kiêu, bọn họ không bằng cả chó mèo, thậm chí còn không bằng cả con sâu cái kiến. Sâu kiến dù sao cũng có thể chạy đi chạy lại, còn họ đến chạy cũng không có cơ hội. Họ chết không toàn thây, chết ngay tại chỗ.
Lúc này tất cả đều bị chèn ép không cả dám thở mạnh chứ đừng nói tới việc đối phó với anh ta.
“Thành Mị”, thiên kiêu lên tiếng.
“Lát nữa ghi lại tất cả những kẻ phản đồ hoặc tham sống sợ chết lại, tôi sẽ dọn sạch luôn thể", thiên kiêu nói.
“Vâng”, cô gái mặc áo đỏ chắp tay.
“Được rồi, tới lượt tính sổ với các người rồi”, thiên kiêu nhìn đám người Vạn Kình Tùng và nói bằng vẻ vô cảm: “Vạn Kình Tùng, Chung Chấn, Trần Chiến, là ai đã cho các người bước vào lãnh địa của tôi vậy?”
Chỉ một câu nói thôi mà chứa đựng sức chèn ép tới mức ghê người. Đám đông cảm thấy đứng không vững, cố gắng lắm mới hít thở được.
Trần Chiến cũng vậy, nhưng nghĩ tới những người anh em của mình đều đã hi sinh ở đây thì cơn tức giận trong ông ta đã chiến thắng cả nỗi sợ hãi.
“Lãnh địa của Thánh Sơn sao? Đây là lãnh địa của Long Quốc. Nó trở thành của cậu từ khi nào vậy?”, Trần Chiến gầm lên.
“Hả?”, thiên kiêu khẽ quay người nhìn Trần Chiến.
Trần Chiến không hề sợ hãi, chỉ hét lớn: “Thánh Sơn vô pháp vô thiên, giết người vô tội không nói còn định đối đầu với nhà nước, làm chuyện trái pháp luật. Hôm nay còn chống đối kịch liệt, giết hai không biết bao nhiêu chiến sĩ của Long Tổ. Thánh Sơn các người tội ác tày trời. Tôi tới bắt các người có vấn đề gì sao?”
“Tướng Trần, đừng nói nữa”, Vạn Kình Tùng tái mặt, khẽ quát.
“Tướng Vạn, tôi nói không sai. Tôi không sợ chết. Dù cậu ta có giết chết tôi thì đã sao? Đây chính là thái độ của tôi. Và cũng là thái độ của các chiến sĩ khác của Long Tổ. Tôi biết, sau khi cậu ta phi thăng thì nhiều người sẽ sợ cậu ta. Nhưng biết bao nhiêu huynh đệ của tôi đã phải đổ máu, tôi không thể cúi đầu được. Dù không đánh lại được thì tôi cũng sẽ ngẩng cao đầu nhìn cậu ta. Chiến đấu với cậu ta, cùng lắm là chết”.
Trần Chiến hét lớn. Khẩu khí này giống như một ngôi sao vụt sáng giữa trời đêm, khiến tất cả đám đông phải giật mình và bừng tỉnh lên nhiều.
Cô gái mặc áo đỏ hét lớn: “Đồ khốn nạn. Trần Chiến, ông tưởng rằng mình là ai? Ông biết mình đang nói chuyện với ai không? Ông đang nói chuyện với một vị thần minh đấy. Một người phàm tục như ông mà cũng dám khiêu chiến với thần minh sao? Ông chán sống rồi hay gì?”
“Thần minh? Hừ, trong mắt chúng tôi, thần minh là người không vị kỷ, luôn nghĩ tới người khác, là người lương thiện chứ không phải cái thể loại giết người không chớp mắt, chỉ biết lợi lạc cá nhân như thế này. Thần minh không phải người có sức mạnh kinh khủng mà là người có tâm linh phi phàm. Loại thần linh này tôi không chấp nhận”, Trần Chiến lạnh lùng nói.
“Ông...”, cô gái áo đỏ á khẩu.
Thế nhưng thiên kiêu chỉ ra hiệu cho cô ta đừng nói nhiều. Cô gái lùi về sau.
“Vạn Kình Tùng, ông nói đi, nếu tôi giết chết một người chỉ huy ở đây thì hậu quả sẽ như thế nào?”, thiên kiêu thản nhiên nói.
“Vậy thì cậu đã tuyên chiến trắng trợn với Long Quốc”, Vạn Kình Tùng đáp lại.
Thế nhưng đúng lúc này...Trần Chiến bị một luồng sức mạnh bao trùm, cả người ông ta bay về phía thiên kiêu.
“Tướng Trần”.
“Tướng Trần”
Đám đông thất kinh, định ngăn lại nhưng không kịp.
Đến cả Trần Chiến còn không kịp phản ứng. Ngay sau đó thiên kiêu đưa tay ra.
Phụt! Ngực của Trần Chiến bị anh ta đâm xuyên. Đám đông trố tròn mắt, tất cả cảm tưởng đầu óc như bị nổ tung.
“Trần Chiến”, Chung Chấn gào lên, hai mắt đỏ như máu.
Vạn Kình Tùng siết chặt nắm đấm: “Tất cả chuẩn bị”.
Ngay lập tức tất cả các chiến sĩ đều nhằm thẳng về phía thiên kiêu.