Hóa ra người bạn này của Nông Đường Công tới từ Yên Kinh, tới vì thần Ninja. Ông ta nhận được thông tin Imura tới đây từ vài ngày trước, thế là vội tới với hi vọng có thể được phân cao thấp với Imura.
Trước đây, người bạn của Nông Đường Công và Imura đã từng giao đấu. Nhưng lúc đó ông ta bị thua thảm hại, cảm thấy không cam tâm nên lần này nhất định phải nắm chắc cơ hội.
Chiếc xe được lái tới trước khách sạn của Imura. Nông Đường Công bước xuống xe, liếc nhìn chiếc xe taxi ở gần đó.
Một người già và một người trẻ bước xuống. Người già tầm 60 tuổi, mặc trang phục đời Đường màu đỏ, chắp tay sau lưng với sắc mặt đanh thép. Còn cô gái thì mặc một bộ võ phục màu trắng.
Cô gái để tóc ngắn, nước da ngăm ngăm, ngũ quan tinh tế, cơ thể uyển chuyển nhưng vô cùng cân đối. Nhìn là biết được luyện võ từ nhỏ.
“Ông Trần?”, Nông Đường Công kêu lên. Người đàn ông lập tức quay lại, nhìn thấy Nông Đường Công rồi bật cười ha ha.
“Ha ha Nông đại lãnh đạo. Thật không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà chúng ta lại gặp nhau ở đây, ha ha...”, người đàn ông họ Trần bước tới, bắt tay Nông Đường Công đầy cảm kích.
Ông Trần vốn định trò chuyện với Nông Đường Công nhưng Nông Đường Công có vẻ vội. Ông ta muốn ngăn người này lại trước khi Lâm Chính gặp được Imura.
“Ông Trần, có chuyện gì chúng ta nói sau. Tôi hỏi ông, lần này ông tới tìm Imura có phải vì muốn so đấu? Ông có chắc là mình thắng được không?”, Nông Đường Công trầm giọng.
“Nếu không có tự tin thì sao lại tới đây chứ?”, ông Trần hừ giọng, sau đó nhìn Nông Đường Công bằng vẻ kỳ lạ: “Mà Nông đại lãnh đạo này, hình như ông không biết võ công mà. Từ khi nào mà lại quan tâm tới việc đấm đấm giết giết thế?”
“Chuyện khó nói mà”, Nông Đường Công kéo ông Trần về phía khách sạn, thuật lại sơ qua sự việc liên quan tới Lâm Chính.
“Cái gì? Thần y Lâm dám khiêu chiến với Takahashi Imura à? Cậu ta chán sống hay gì? Rốt cuộc cậu ta có biết Imura là người như thế nào không?”, ông Trần nghe thấy vậy thì chau mày.
“Người trẻ mà, dễ kích động. Chẳng phải là tôi phải đến gặp ông sao. Lát nữa, hai người họ mà có xung đột thì ông nhất định phải ra tay đấy nhé”, Nông Đường Công vội vàng nói.
“Sao thế Đường Công, ông muốn bảo vệ cậu nhóc đó à?”
“Hôm nay cậu ấy không thể xảy ra chuyện được, tôi muốn cậu ấy phải bình an vô sự”, vẻ mặt của Nông Đường Công đầy kiên định.
“Một cậu nhóc hơn 20 tuổi không biết trời cao đất dày là gì. Imura mà cũng dám gây sự. Chắc là cậu ta chưa bao giờ gặp đối thủ nào đáng sợ như thế này đúng không. Tôi luyện võ cả đời mới đủ tư cách tiếp xúc đấy. Đúng là lông chưa rụng hết, ngông cuồng quá”.
“Đừng nói nhiều nữa, ông chỉ cần nói với tôi là ông có đảm bảo được hay không thôi”.
“Được! Ông cũng có xin ai bao giờ đâu. Lần này cứ để tôi lo. Có tôi ở đây, cậu ta không mất cọng lông nào đâu”, ông Trần vỗ ngực.
Cả khách sạn đã được bao trọn. Takahashi Imura đang ngồi ngồi một mình ở tầng giữa khách sạn. Ông ta không muốn ngồi ở chỗ quá cao hay quá thấp. Ngồi ở tầm trung có thể quan sát được toàn bộ cảnh đêm của Yên Kinh.
“Đứng lại, các người là ai?”, một người trong đoàn đại biểu chặn đám đông lại.
“Khốn nạn, người này là Nông thủ trưởng. Anh to gan gớm. Cút qua một bên cho tôi, bảo người dẫn chúng tôi đi gặp Imura. Nếu chậm trễ thì tôi sẽ cho các người đẹp mặt đấy”, Tiểu Lưu bước tới, quát lớn.
Người này tái mặt, lập tức cúi người đưa bọn họ đi gặp Imura. Nông Đường Công cảm thấy lo lắng không yên.
Ông ta lo lúc gặp được Imura thì cũng là lúc nhìn thấy thi thể của Lâm Chính.
Có lẽ là không thua nhanh đến vậy chứ? Nông Đường Công chau mày, bắt đầu lên kế hoạch cho tình huống xấu nhất.
Thế nhưng khi mọi người tới phòng của Imura thì Nông Đường Công đã có thể thở phào. Căn phòng hoàn hảo, không hề có dấu hiệu của ẩu đả, Lâm Chính cũng không thấy đâu. Có thể thấy là anh vẫn chưa tới.
“Nông thủ trưởng, đêm khua tới đây thật là vinh hạnh cho tôi quá”, Imura lập tức đứng dậy tiếp đón.
Mặc dù ông ta có địa vị rất cao nhưng vẫn phải nể Nông Đường Công vài phần. Bởi vì ông ta biết thế lực phía sau Nông Đường Công khủng khiếp tới mức nào.
“Imura đại sư, chào ông”, Nông Đường Công bắt tay, đáp lại.
“Các vị tới không biết có việc gì?”, Imura hỏi.
Nông Đường Công không nói gì, chỉ nhìn ông Trần. Ông Trần lập tức bước tới: “Imura, ông còn nhận ra tôi không?”
Imura nhìn chăm chăm ông Trần một lúc rôi lập tức gật đầu: “Sao không nhận ra chứ? Một kẻ bại trận mà”.
“Ông...ông nói cái gì?”
Ông Trần tức giận, hét lớn: “Nếu đã vậy thì hôm nay tôi phải rửa nỗi nhục lần trước. Imura, tôi
muốn chiến với ông”.