Dưới chân núi Đông Long, một hàng xe con màu đen đang phóng như bay trên con đường quốc lộ dẫn vào trung tâm thành phố.
Sắc trời đã tối, các thôn làng hai bên đường thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chó sủa.
Trên chiếc xe ở giữa.
"Minh chủ, đang yên đang lành sao cô lại quay về Thương Minh? Phía đại hội đang có một đống việc chờ cô xử lý kìa!", một người ở ghế lái phụ không nhịn được lên tiếng hỏi.
Phía sau là một người phụ nữ tóc trằng mặc lễ phục.
Khuôn mặt người phụ nữ tinh xảo, làn da trằng nõn, vóc dáng uyển chuyển, mái tóc trắng như tuyết khiến người ta nhìn mà kinh ngạc.
Đây không phải do nhuộm, mà do một số chuyện mà tự nhiên chuyển sang màu trắng.
Người phụ nữ không nói gì, bàn tay cầm ly rượu khẽ lắc, ánh mắt chứa đầy bể dâu.
Một lúc sau bà ta mới lên tiếng: "Việc của đại hội không cần tôi nhúng tay vào nữa, tôi còn ở lại đó làm gì? Huống hồ dạo này Thương Minh cũng có không ít việc vặt, về sớm giải quyết cũng đỡ lo hơn".
"Vâng, minh chủ".
"Đúng rồi minh chủ, nghe nói trong đại hội lần này, tất cả người trong bảng thiên kiêu đều tới, có thật không vậy?".
"Hử?", người phụ nữ tóc trắng cũng chính là người đứng đầu Thương Minh ngoảnh sang, liếc mắt nhìn người mới lên tiếng, bình thản đáp: "Ông hỏi chuyện này làm gì?".
"Ha ha, thuộc hạ chỉ... chỉ thuận miệng hỏi thôi... không có ý gì khác", người kia vội cười nói.
"Trịnh Mã, ông nghĩ gì tôi không biết sao? Ông muốn nghe ngóng tin tức về đại hội, để bán lấy giá cao đúng không?", người phụ nữ mặt không cảm xúc nói.
"Không không không, minh chủ, tôi không hề có suy nghĩ đó", người tên Trịnh Mã vội xua tay.
"Thôi ông đừng chối nữa, ông là người thế nào tôi biết rõ nhất. Trong số những người ở phân bộ phía Nam của Thương Minh, ông là người gian trá xảo quyệt nhất, chỉ biết đến lợi ích! Bây giờ tin tức đầu tiên của đại hội tùy tiện bán ra ngoài đã được giá cao ngất ngưởng, ông có thể bỏ qua được sao?", người phụ nữ tóc trẳng uống một ngụm rượu vang, nói.
Trịnh Mã ngẩn ra, rồi mỉm cười nói: "Minh chủ, tôi... tôi cũng chỉ muốn kiếm thêm ít thôi mà. Bà cũng biết là dạo này vợ tôi mới sinh con trai, phải chỉ tiêu nhiều..."
"Lại sinh nữa? Nói vậy là bây giờ ông có 18 con trai, 21 con gái?".
"Đúng... đúng vậy".
"Đám vợ con bồ bịch của ông ngày nào cũng tiêu tiền như nước, lái xe sang ở biệt thự, mua máy bay tư nhân, mặc quần áo may thủ công của nước F, ăn thịt bò nhập khẩu, mỗi ngày tiêu gần 10 triệu tệ. Bây giờ lại thêm một câu con trai, thêm một khoản chỉ lớn. Trịnh Mã, xem ra ông ở Thương Minh vơ vét được không ít nhỉ?", cô gái đặt ly rượu xuống, bình tĩnh nói.
"Cũng không nhiều lắm, chỉ có một tý... tý tẹo Trịnh Mã có chút ngại ngùng nói.
"Một tý tẹo? Tôi nghĩ không chỉ chừng đó đâu nhỉ?".
"Ừm... việc này..."
"Trịnh Mã, thực ra nếu ông muốn kiếm chút tiền tôi cũng không phản đối, Thương Minh chúng ta chẳng có gì ngoài tiền, số tiền mấy chục tỷ mấy trăm tỷ tệ đối với Thương Minh chúng ta chỉ là cọng lông trâu", người phụ nữ bình thản nói.
"He he, minh chủ nói đúng, nói đúng", Trịnh Mã không ngừng gật đầu mỉm cười.
"Nhưng mà... Trịnh Mã, có thứ anh động đến được, có thứ ông không được động đến. Số tiền anh vơ vét, tôi sẽ không truy cứu, nhưng nếu tay chân ông không sạch sẽ, lấy những thứ không nên lấy, thì sự việc sẽ khác đấy", người phụ nữ bỗng thay đổi ngữ khí, lạnh lùng nói.
Trịnh Mã nổi cả da gà, sắc mặt thay đổi, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nặn ra một nụ cười: "Minh chủ, bà... bà đang nói gì vậy? Tôi... tôi không hiểu lắm..."
Người phụ nữ không nói gì.
Chiếc xe đang phóng như bay bỗng ngừng lại.
Trinh Mã giât nảy mình, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Phát hiện chiếc xe vốn chuẩn bị vào thành phố bất ngờ dừng giữa chốn đồng không mông quạnh.
Nơi này trước không quán sau không tiệm, chỉ có ánh đèn ở tít phía xa...
Trịnh Mã ý thức được sự bất thường, cả người run rẩy, bàn tay đã lặng lẽ mò đến cửa xe.
"Minh chủ, tại sao... tại sao bỗng dưng lại dừng xe thế? Xảy ra chuyện gì sao?", Trịnh Mã nặn ra nụ cười hỏi.
"Tôi hỏi ông, có phải ông động đến Côn Luân Càn Ngọc không?", người phụ nữ châm một điếu thuốc, hạ cửa xe xuống.
"Hả? Côn... Côn Luân Càn Ngọc? Sao có thể chứ minh chủ? Đó là vật báu của Thương Minh chúng ta, trừ bà ra thì ai có thể động tới nó?", Trịnh Mã vội nói.
"Nhưng... có người nhìn thấy ông tự ý vào. phòng kho, lấy đi một miếng Côn Luân Càn Ngọc nhỏ, rồi thay bằng hàng kém chất lượng".
"Không thể nào! Chắc chắn là có người vu oan cho tôi! Tuyệt đối không có chuyện đó!", Trịnh Mã nhảy dựng lên, vội vàng nói: "Minh chủ, oan cho tôi quát Tôi bị người ta vu oan! Tôi không làm việc đó! Chắc chản là ai có thù với tôi nên vu oan giá họa thôi!".
"Vậy sao? Trịnh Mã, tôi cảnh cáo ông, nếu ông thẳng thắn thừa nhận, chủ động nhận tội, thì còn có đường sống. Nếu ông còn cãi chày cãi cối, sống chết không chịu nhận, vậy thì... không chỉ mỗi ông chết đâu. Đến lúc đó, tất cả bạn bè người thân của ông sẽ đều biến mất khỏi thế giới này, ông hiểu không?", người phụ nữ bình thản nói.
Đầu óc của Trịnh Mã ong lên, ngây ra nhìn bà †a, miệng há ra nhưng không biết nên nói gì.
"Trịnh Mã, ông biết quy tắc của Thương Minh rồi đấy. Người tự ý lấy trộm vật báu của Thương Minh như ông sẽ đều bị cắt đứt gân tay chân, tịch thu toàn bộ tài sản, người nào tình tiết nghiêm trọng thậm chí sẽ bị giết ngay tại chỗ. Nhưng ông đi theo tôi nhiều năm như vậy, sao tôi lại ra tay tàn nhãn với ông được chứ? Trịnh Mã, bây giờ tôi cho ông cơ hội, nếu ông ngoan ngoãn thừa nhận thì tôi sẽ xử lý nhẹ nhàng, nếu ông vẫn chối bay chối biến... thì tôi chỉ có thể nói rằng, điều này sẽ hại ông".
..., Trịnh Mã không nói gì, trong lòng đang đấu tranh kịch liệt.
"Trịnh Mã, tôi cảnh cáo ông, sở dĩ tôi nói như vậy đương nhiên là đã có chứng cứ. Nếu ông vẫn không chịu chủ động nhận tội, thì tôi có thể đưa ra chứng cứ, nhưng lúc đó không được coi là ông chủ động nữa rồi", người phụ nữ lại lên tiếng.
Trịnh Mã nghe thấy thế đâu còn dám do dự nữa, vội vàng kêu lên: "Minh chủ, tôi nhận Tôi nhận tội! Đúng là tôi đã lấy một ít Côn Luân Càn Ngọc mang đi bán, lũ vợ của tôi quả thực tiêu xài quá nhiều, không những tiêu giỏi mà còn bài bạc, lần này nợ sòng bạc những hơn mười tỷ tệ... Tôi thực sự không còn cách nào khác... Minh chủ, mong bà nể tình tôi làm trâu làm ngựa cho bà nhiều năm như vậy, xử tôi nhẹ thôi!".
Trịnh Mã van nài cầu xin, vẻ mặt đầy tủi thân.
Người phụ nữ hít sâu một hơi, nhưng không nói gì.
Cùng lúc đó, cửa xe bị mở ra, một người đàn ông ở bên ngoài lôi tuột Trịnh Mã ra khỏi xe, rồi rút một khẩu súng ra chĩa vào ông ta.
"AI,
Trịnh Mã sợ đến mức hét ầm lên: "Minh chủ! Bà làm cái gì vậy? Chẳng phải bà đã nói chỉ cần tôi nhận tội, thì bà sẽ không giết tôi sao? Tại sao vậy minh chủ? Đừng giết tôi!".
"Vừa nãy tôi có nói vậy sao?".
Người phụ nữ bước xuống xe, nhả một ngụm khói, khàn giọng nói: "Ông có biết mục đích tôi đến đại hội lần này là gì không?".
"Không... không biết..., Trịnh Mã nước mắt giàn giụa.
"Cấp trên giao phó, yêu cầu tôi chấn chỉnh Thương Minh, thanh lý sâu mọt! Đại hội sắp diễn ra, tất cả đều phải quy phạm nghiêm khắc! Trịnh Mã tôi vốn không định xử lý ông, nhưng tôi phải giết gà dọa khỉ, nên là chẳng còn cách nào khác!".
Người phụ nữ dập tắt điếu thuốc, sau đó gật đầu với người đàn ông kia.
Người đàn ông hiểu ý, lập tức bóp cò. "Minh chủ! Đừng mài". Păằng!
Sau một tiếng súng, Trịnh Mã nặng nề ngã vật ra đất, trên đầu có môt lỗ máu, đã tắt thở.
Người phụ nữ ném điếu thuốc xuống đất, bình tĩnh nói: "Ngày mai trước khi trời sáng, mang hết đầu của cả nhà Trịnh Mã đến trụ sở Thương Minh, cho những người kia xem. Thiếu cái đầu nào thì các cậu tự bù vào".
"Tuân lệnh minh chủ". "Đi đi”.
Người phụ nữ bình thản nói, rồi xoay người chuẩn bị lên xe.
Nhưng đúng lúc này, trên con đường quốc lộ bên cạnh bỗng có một chiếc xe con Ford màu trắng đang phóng tới.
Chiếc xe chậm rãi dừng ở ven đường, sau đó, một người đàn ông bước xuống xe...