“Ha ha, đơn giản! Hai bên chúng ta tôi phái vài đệ tử, ông phái vài đệ tử, dùng y võ làm cơ sở tiến hành chiến đấu ở đây. Nếu đệ tử bên tôi không ai có thể chiến đấu, chúng tôi thất bại thì sẽ không hỏi tới “Thần Ngạo Tập” của thiên cung ông nữa. Nếu thiên cung các ông không ai có thể chiến thắng các đệ tử của tôi thì các ông phải giao ra Thần Ngạo Tập!”, Chấn Hám Sơn cười nhạt, nói.
Vừa dứt lời, tất cả ồ lên.
“Các người chỉ có hai mươi mấy người lại dám đấu với bao nhiêu người chúng tôi như vậy?”.
“Các người muốn chết sao?”.
“Thiên cung chúng tôi có muôn vàn thành viên, đứng đây để các người chém cũng mệt chết các người!”.
“Tưởng người của thiên cung Trường Sinh chúng tôi là lợn hay sao?”.
Các đệ tử phẫn nộ gào lên, tràn đầy căm phẫn, ai nấy dâng tràn ý chí chiến đấu, chỉ muốn xông lên đánh nhau với bên kia ngay lập tức.
Nhưng các tôn trưởng và điện chủ của thiên cung lại vô cùng lo lắng.
“Chấn Hám Sơn không phải kẻ ngốc, chỉ dựa vào số đệ tử đó mà có thể đánh bại tất cả đệ tử của thiên cung Trường Sinh chúng ta? Chuyện này là không thể, chắc chắn bọn họ có mưu kế gì đó. Tam tôn trưởng, phải cẩn thận!”, Ngũ tôn trưởng đi tới, khẽ giọng nói.
“Ngũ tôn trưởng nói không sai! Tam tôn trưởng, chúng ta tranh cãi với bọn họ làm gì, đuổi bọn họ đi là được. Bọn họ ít người, không gây ra được sóng gió gì”, Trịnh Thông Viễn cũng đi tới, lên tiếng.
“Đuổi đi? Bây giờ dân ý là lực chiến! Nếu tôi đuổi bọn họ đi có nghĩa chúng ta sợ bọn họ, chúng ta sẽ mất lòng dân, làm vậy sao được?”, Tam tôn trưởng bực dọc nói.
“Vậy ý của tôn trưởng là…”.
“Nếu phải chiến thì cứ chiến thôi, thiên cung có nhiều đệ tử như vậy, không lý nào lại sợ hai mươi mấy người bọn họ! Trịnh Thông Viễn, để đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện các ông lên trước, dò xem nội tình của bọn họ!”, Tam tôn trưởng hạ giọng nói.
“Được!”.
Trịnh Thông Viễn gật đầu, nghiêng đầu sang: “Miêu A Mao!”.
“Có đệ tử!”, đệ tử tên Miêu A Mao lập tức bước ra khỏi đám đông.
“So tài giao lưu với những người bạn từ Tử Huyền Thiên một chút!”.
“Vâng, sư phụ!”.
Miêu A Mao lập tức nhảy vọt lên bãi đất trống ở giữa, chắp tay với đám người Tử Huyền Thiên: “Các vị, xin chỉ giáo!”.
“A Nhàn! Con lên đi!”, Chấn Hám Sơn lên tiếng.
“Binh tôm tướng tép!”.
Một cô gái tóc ngắn đi ra khỏi hàng, đến trước trận, miệng phát ra tiếng hừ khinh thường.
Giọng cô ta không nhỏ, người xung quanh đều nghe thấy.
“Cái gì? Binh tôm tướng tép? Cô đang xem thường tôi sao?”, Miêu A Mao tức giận.
“Thì sao? Anh không phục? Loại như anh không phải binh tôm tướng tép thì là gì? Đó là coi trọng anh rồi!”, A Nhàn khinh thường nói.
“Khốn kiếp! Tôi sẽ cho cô thấy sự lợi hại của công pháp thiên cung Trường Sinh chúng tôi!”.
Miêu A Mao gào lên, lấy châm bạc đâm lên người.
Vù vù vù!
Những dòng khí khủng khiếp đột nhiên bùng phát từ trên người hắn, lực khí kình của hắn điên cuồng dâng tràn. Không lâu sau, cả người hắn giống như chiến thần, khí thế ngút trời, không thể chống đỡ.
“A!”.
Hắn gào lên thành tiếng, xông về phía A Nhàn.
Vèo!
Nhưng khi hắn vừa đến gần, A Nhàn đột nhiên chuyển động.
Ầm!
Người xung quanh còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì, cơ thể Miêu A Mao bỗng nhiên bay đi như viên đạn, đập mạnh lên tượng đá điêu khắc ở phía sau.
Rắc!
Tượng đá ngoài cửa Anh Hoa Điện nổ tan nát tại chỗ, Miêu A Mao ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự.
“Cái gì?”.
Mọi người kinh ngạc!
Đánh gục trong nháy mắt!
Đúng là đánh gục trong nháy mắt!
Cô A Nhàn này thật là đáng sợ!
Tất cả mọi người không rét mà run!
Tam tôn trưởng cũng sa sầm mặt.
“Tôi đã nói rồi mà, binh tôm tướng tép, chạy lên đây rước nhục làm gì?”, A Nhàn cười khẩy, nói.
Chấn Hám Sơn cực kỳ hài lòng, khẽ gật gù, sau đó nghiêng đầu sang, hờ hững nói: “Tam tôn trưởng, nếu đã là tỷ võ thì hi vọng ông có thể chú trọng một chút, đừng tùy tiện phái vài đệ tử xoàng xĩnh lên đây. Làm vậy không những làm mất mặt thiên cung Trường Sinh ông, mà còn xem thường Tử Huyền Thiên tôi! Nếu vậy mặt mũi của tôi và ông đều mất hết, không phải sao?”.
Tam tôn trưởng nghe vậy, nắm đấm siết chặt.
Các điện chủ tức đến xì khói.
“Khốn nạn! Chung Minh! Lên cho tôi!”, Trịnh Thông Viễn nổi giận, lập tức gào lên.
“Vâng, sư phụ!”.
Một người đàn ông tràn đầy khí khái nhảy vọt lên, đáp xuống bãi đất trống ở giữa, chắp tay với A Nhàn: “Xin chỉ giáo!”.
“Sư huynh cố lên!”.
“Sư huynh! Cho cô ta biết mặt đi!”.
“Cố lên sư huynh!”.
“Đánh bại cô ta!”.
Đệ tử Nguyên Thánh Tâm Điện đồng loạt hét lên, cổ vũ cho Chung Minh.
Nhưng A Nhàn vẫn lắc đầu khinh thường: “Lại thêm một kẻ binh tôm tướng tép!”.
“Có phải cô ngông cuồng quá rồi không? Tôi là đại sư huynh của Nguyên Thánh Tâm Điện, có phải binh tôm tướng tép hay không vẫn phải thử xem!”.
Chung Minh hừ lạnh, cũng không do dự, xông tới ra tay trước.
Hắn không dám chậm trễ, cũng biết thực lực người kia không tầm thường, đâm châm vào người tăng cường, sau đó rút trường kiếm ở thắt lưng ra, giết về phía người kia.
Kiếm như điện chớp, khí xông thẳng tầng mây, không thể ngăn cản.
Mọi người ngạc nhiên.
Nhưng khi hắn vừa đến gần…
Keng!
Một tiếng động vang lên.
Kiếm trong tay Chung Minh đột nhiên bị chém gãy.
“Cái gì?”.
Chung Minh kinh hãi.
Hắn thậm chí còn không nhìn thấy người kia đánh gãy kiếm của mình như thế nào.
Đợi đến khi hắn phản ứng lại, một luồng sáng hung ác đột nhiên xẹt qua trước mặt hắn.
Xoẹt!
Tiếng da thịt bị cắt đứt vang lên.
Cả người Chung Minh co giật, sau đó xoay một vòng, nặng nề ngã xuống đất.
Mọi người nhìn lại, hai cánh tay của hắn
không biết đã gãy từ lúc nào, máu phun ra rải đầy mặt đất…