Chân núi Bất Ước yên tĩnh đến lạ thường.
Mọi người vẫn đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.
Thương Lan Võ Thần cũng không ngoại lệ.
Khuôn mặt của ông ta vẫn bình tĩnh, lặng lẽ quan sát đỉnh núi.
Lúc này, đỉnh núi Bất Ước vô cùng bằng phẳng.
Đá Kình Thiên cao chót vót kia đã không thấy đâu.
Điều khiến ông ta bối rối là phần bị vỡ của Đá Kình Thiên có vẻ không đồng đều và lởm chởm.
Hơn nữa, toàn bộ Đá Kình Thiên đang trong trạng thái bị nổ tung.
Toàn bộ tảng đá đã vỡ thành vô số mảnh lớn nhỏ rải rác khắp núi Bất Ước.
Chỉ một thanh kiếm thì không bao giờ có thể gây ra hiệu ứng như vậy.
Chẳng lẽ người này dùng nắm đấm đập nát nó?
Không đời nào!
Người này cùng lắm chỉ là một Lục Địa Thần Tiên nhỏ bé, đâu thể sở hữu khả năng như vậy?
Nhưng nếu không phải dùng nắm đấm, vậy thì mánh khóe là gì?
Anh thậm chí còn chẳng cần một thần binh lợi khí như Tuyệt Thế Tà Kiếm, chẳng lẽ người này còn có con át chủ bài khác?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Thương Lan Võ Thần hơi căng thẳng, trong mắt cũng gợn lên vẻ e dè.
"Thương Lan đại nhân, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà ông giao, không biết còn có căn dặn gì nữa không ạ?”
Lâm Chính tiến lên, ôm quyền mỉm cười.
"Kỹ thuật của Lâm đại nhân thật ấn tượng, không ngờ cậu chỉ cần dùng một chiêu lại có thể đánh nát đá Kình Thiên, hơn nữa trông cậu đang có tinh thần rất tốt, như thể không cần tốt bao nhiêu công sức nhỉ”.
Thương Lan Võ Thần đánh giá Lâm Chính từ trên xuống dưới một phen, thờ ơ lên tiếng.
"Chắc Thương Lan đại nhân hiểu lầm tôi rồi, độ cứng của đá Kình Thiên kia quả thật không tầm thường, tôi phải dốc hết sức lực mới có thể phá vỡ nó. Không chỉ vậy, tôi còn cần phải tìm đường xuống núi. Bây giờ tôi đã hoàn toàn kiệt sức. Sau này có việc gì thì mong đừng tìm tôi, tôi cần nghỉ ngơi lấy lại sức!”
Lâm Chính liên tục xua tay nói.
"Lâm đại nhân yên tâm, cậu đã đóng góp rất nhiều, nếu còn việc gì phải làm tôi sẽ phân công người khác xử lý!"
Thương Lan Võ Thần bình tĩnh trả lời, nhưng ông ta chẳng tin câu nào của Lâm Chính.
Là một Võ Thần, ông ta cực kỳ nhạy cảm với sức mạnh phi thăng.
Lâm Chính quả thực đã sử dụng một ít sức mạnh phi thăng, nhưng đó chỉ là một phần. Chắc hẳn anh đã bảo toàn phần lớn sức mạnh của mình.
Xem ra người này quả nhiên có con át chủ bài khác!
Không riêng gì đá Kình Thiên, nhát kiếm vừa rồi cũng đều không tầm thường!
Thương Lan Võ Thần trầm tư một lát, sau đó nghiêng đầu nói: "Người đâu, mau dẫn Lâm đại nhân đi nghỉ ngơi!"
"Vâng, thưa đại nhân!"
Chẳng bao lâu, Lâm Chính đã được đưa đi.
Đám người thế gia Lệnh Hồ vừa mới chạy thoát khỏi núi Bất Ước đã nhanh chóng chạy tới bên Lệnh Hồ Vũ đưa tin.
Giờ phút này, Lệnh Hồ Vũ gần như sắp nổ tung.
Nhìn thấy đá Kình Thiên trên đỉnh núi Bất Ước biến mất, còn có con đường thẳng màu đen kinh khủng kia, một cảm giác bất an mãnh liệt dâng trào trong lòng hắn.
Cảm giác bất an này khiến hắn bồn chồn, đứng ngồi không yên.
“Cậu chủ Vũ!”
Tên cầm đầu bước lên, ôm quyền hành lễ.
"Đồ ngu! Nuôi bọn mày tốn cơm rồi hả? Không phải tao đã bảo bọn mày lên núi ra tay giết tên khốn đó cho tao sao? Sao bọn mày lại để hắn sống sót trở về?”
Lệnh Hồ Vũ lớn tiếng chửi, tung một cước đá bay tên cầm đầu.
Tên cầm đầu bị bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức ngã xuống đất, miệng trào máu, xương ngực gãy, lõm xuống một mảng lớn.
Người bên cạnh vội vàng nâng hắn dậy.
"Cậu chủ Vũ, không phải chúng tôi vô dụng, chỉ là Lâm thần y này quá lợi hại!"
Một người Lệnh Hồ đi cùng lên núi vội vàng quỳ xuống ôm quyền, cố gắng giải thích.
Nhưng Lệnh Hồ Vũ căn bản không nghe, lại đá chân vào đầu người kia.
Bộp!
Đầu người đàn ông nổ tung tại chỗ, ngã xuống đất mất mạng.
“A?”
Tất cả mọi người của thế gia Lệnh Hồ đều choáng váng.