Ba chữ đơn giản nhưng lại khiến người mặc áo choàng không thể tiếp lời.
Phải.
Không thì sao?
Không thể nào lại để Lâm Chính chết chung với Mã Hải được.
Nếu bọn họ lấy được Tịnh Thế Bạch Liên thì còn sợ Lâm Chính, còn sợ chính phủ Long Quốc hay sao?
Tịnh Thế Bạch Liên vào tay bọn họ giống như vũ khí hạt nhân, dù không dùng cũng đủ để uy hiếp bốn phương.
Vì một Mã Hải mà giao Tịnh Thế Bạch Liên ra thì đúng là không lý trí, đổi lại là bọn họ cũng sẽ không làm vậy.
“Xem ra chúng ta đã đánh giá cao lòng nhân từ của thần y Lâm rồi!”.
Tử Long Thiên hít sâu một hơi, biết mình đã không còn đường lui, trong mắt lóe lên sự quyết tuyệt và ác liệt, nhìn chằm chằm Mã Hải, nói: “Đã vậy thì Mã Hải, ông hãy chết chung với chúng tôi đi!”.
Mã Hải run rẩy, sắc mặt trắng bệch, vô cùng sợ hãi, nhưng ông ta không nói gì, chỉ nhắm chặt mắt đợi cái chết giáng xuống.
“Được! Được! Thần y Lâm, cậu đã muốn như vậy thì cũng đừng trách chúng tôi, cùng lắm chúng tôi chết là xong, nhưng trước khi chết, cậu cũng đừng mong được yên ổn!”.
Nói xong, người mặc áo choàng lập tức vung tay muốn xé xác Mã Hải ra.
Với thủ đoạn của ông ta thì y thuật của Lâm Chính chúng tôi không thể chữa trị.
“Dừng tay!”.
“Dừng lại!”.
Người của Dương Hoa hét lên, oán hận nhìn hai người kia, chỉ muốn xé xác bọn họ ra.
Bọn họ biết mình không cứu được Mã Hải, điều bọn họ có thể làm là trả thù cho Mã Hải ngay lập tức.
Có Lâm Chính ở đây, đương nhiên bọn họ không sợ hai người này.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc: “Đợi đã!”.
Giọng nói này vang lên, người mặc áo choàng và Tử Long Thiên đều sửng sốt, vội vàng nhìn sang chủ nhân của giọng nói.
Đó là Lâm Chính!
“Thần y Lâm, nếu muốn chém giết thì đợi tôi giết Mã Hải xong, chúng ta đánh với nhau một trận, dùng hết thủ đoạn, đến chết mới thôi, sao phải lằng nhằng?”, Tử Long Thiên nhíu mày, bực dọc lên tiếng.
Lâm Chính lại nói: “Ông đừng giết Mã Hải, tôi đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho ông là được chứ gì”.
“Cái gì?”.
Tử Long Thiên sửng sốt.
Tất cả người của quân đoàn Long Huyền và Dương Hoa đều đứng ngây ra như phỗng.
Mã Hải thì mở to hai mắt, cơ thể giống như hóa đá.
“Thần y Lâm, đã là lúc nào rồi mà còn đùa giỡn chúng tôi?”, người mặc áo choàng cười nhạt, hơi không tin.
Lâm Chính lắc đầu, lên tiếng: “Tôi suy nghĩ một lúc, phát hiện thật ra tôi không muốn làm chúa cứu thế, tôi chỉ muốn bảo vệ người bên cạnh tôi. Bao nhiêu năm qua, Mã Hải luôn đi theo tôi, mặc dù ông ấy quản lý Dương Hoa là chính, nhưng nhiều lúc ông ấy cũng theo tôi vào sinh ra tử, trung thành với tôi. Dương Hoa có được ngày hôm nay không thể thiếu công lao và sự hi sinh của ông ấy. Nếu tôi không thể bảo vệ sự an toàn cho ông ấy thì tôi làm nhiều việc như thế có tác dụng gì? Vậy chẳng phải sẽ khiến nhiều người của Dương Hoa thất vọng lắm sao?”.
“Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải nghe vậy thì bật khóc, nếu không phải Tử Long Thiên giữ chặt tay ông ta, e là ông ta đã quỳ xuống.
Những người khác cũng rất cảm động, nhưng trong lòng càng cảm thấy kỳ quặc.
Không để Mã Hải chết, giao vật đó ra thì chẳng phải mọi người sẽ cùng chết?
Từ lúc nào mà Chủ tịch Lâm lại trở nên không lý trí như vậy?
“Vậy là cậu định dùng Tịnh Thế Bạch Liên đổi lấy mạng của Mã Hải?”, Tử Long Thiên nheo mắt hỏi.
Lâm Chính cầm Tịnh Thế Bạch Liên, suy nghĩ chốc lát, bình thản nói: “Thứ này có thể đưa cho ông, nhưng các ông phải bảo đảm Mã Hải sẽ bình yên vô sự về đến chỗ tôi!”.
“Chủ tịch Lâm!”.
“Thần y Lâm, không được!”.
“Thần y Lâm, cậu làm vậy là giao mạng của người dân Giang Thành vào tay bọn họ! Không được!”.
Mọi người khuyên nhủ.
Chu Huyền Long đang bị thương nặng cũng tiến lên, sốt sắng nói.
Lâm Chính không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm Tử Long Thiên và người mặc áo choàng, dường như đang đợi câu trả lời của bọn họ.
Nhìn đến đây, Chu Huyền Long vô cùng thất vọng.
Ông ta không hiểu rốt cuộc Lâm Chính định làm gì.
Mọi người ai cũng bàng hoàng bất lực.
Phải làm sao đây?
Giang Thành nguy rồi…
“Ha ha ha, tôi đã nói thần y Lâm là người có tình mà! Đã vậy chúng ta một tay giao người, một tay giao vật! Thế nào?”, người mặc áo choàng cười ha hả, lớn tiếng nói.
“Không thành vấn đề!”, Lâm Chính gật đầu.
Chu Huyền Long còn muốn khuyên, nhưng lại bị Thần Hỏa Tôn Giả ngăn lại.
“Đừng vội, có lẽ thần y Lâm có kế hoạch gì đó”, Thần Hỏa Tôn Giả nhỏ giọng nói.
Chu Huyền Long há miệng, cuối cùng cũng chỉ đành từ bỏ.
Lúc này, ngoại trừ tin tưởng Lâm Chính cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Vậy chúng ta đồng thời ném người và vật cho người kia, không ai được giở trò, thế nào?”, Tử Long Thiên nói.
“Ông yên tâm, tôi đã hứa thì nhất định sẽ tuân thủ lời hứa! Cũng không cần phiền phức như vậy, tôi có thể đưa thứ này cho các ông trước!”.
Nói xong, Lâm Chính ném Tịnh Thế Bạch Liên cho Tử Long Thiên.
Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người suýt thì ngất đi…