"Người này là ai vậy?".
Hoa Phong Nhân ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, liền trầm giọng hỏi.
Ông lão bên cạnh là thầy của hắn, cũng là tán tu đắc đạo được đích thân chưởng môn của Ngũ Phương Băng Nguyên mời về. Tuy ông ta chưa gia nhập Ngũ Phương Băng Nguyên, nhưng cũng có thực lực nổi bật.
Ông ta cả đời du ngoạn khắp vực Diệt Vong, không biết trải qua bao nhiêu phong ba bão táp, gặp vô số người.
Nếu ông ta bảo không được hành động khinh suất thì chắc chắn là có chuyện bất thường.
"Là một khuôn mặt lạ lẫm, tôi chưa từng gặp".
Ông lão lắc đầu.
Nhưng một thị vệ ở bên cạnh không nhịn được nói: "Cậu cả, thuộc hạ lại cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra từng gặp ở đâu..."
"Anh thấy quen mắt?".
Hoa Phong Nhân ngoảnh sang nhìn đối phương, nhíu mày.
Chỉ thấy thị vệ kia gãi đầu gãi tai một lúc, rồi bỗng nói: "Thuộc hạ nhớ ra rồi, hình như trước đây người này từng tham gia cuộc thi của vực Diệt Vong, thuộc hạ từng gặp hắn ở chỗ thi".
"Cuộc thi?".
Hoa Phong Nhân lạnh lùng hừ một tiếng: "Cuộc thi do Lôi Trạch Thiên Các tổ chức sao? Cũng chỉ là trò trẻ con, không đáng nhắc tới! Cũng chỉ thu hút được mấy người này thôi!".
Tuy cuộc thi hướng đến cả vực Diệt Vong, nhưng không phải thế tộc nào cũng tham gia, những thế tộc siêu bá chủ với đẳng cấp như Ngũ Phương Băng Nguyên hay Lôi Trạch Thiên Các thì lại càng không thể tham gia.
"Nhà họ Dục cũng từng tham gia cuộc thi, chắc hẳn người này cũng không có thân phận gì đâu. Mau chế ngự hắn rồi cứu Thiếu Băng Nguyên đi, đừng để cậu ta bị thương".
Hoa Phong Nhân mặt không cảm xúc nói.
"Cậu cả, không được!".
Ông lão trầm giọng quát.
"Tại sao?".
"Tuy nhìn người này có vẻ không có thân phận gì, nhưng thực lực của cậu ta... không hề tầm thường".
Ông lão đanh mắt nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: "Vừa nãy tôi ngửi thấy một tia sức mạnh phi thăng rất yếu ớt trên người cậu ta, e rằng người này... nắm được một phần sức mạnh phi thăng!".
"Cái gì?".
Sắc mặt Hoa Phong Nhân lập tức cứng đờ.
Cho dù hắn là con trai của chưởng môn Ngũ Phương Băng Nguyên, thì cũng phải trải qua sự dốc lòng bồi dưỡng của rất nhiều cường giả và bố hắn thì mới có được sức mạnh phi thăng.
Tại sao một thằng nhãi nhép đến từ thế gia bình thường như Lâm Chính cũng có sức mạnh này chứ?
"Thầy chắc chắn không nhìn nhầm đấy chứ?".
"Cậu cả nghi ngờ tôi sao?", ông lão nhíu mày, tỏ vẻ rất không vui.
"Thầy nói đùa rồi, sao Phong Nhân dám nghi ngờ thầy chứ?".
Hoa Phong Nhân nhận ra mình lỡ lời, vội vàng cúi người nói.
Lúc này sắc mặt ông lão mới dịu đi một chút, bình thản nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, đừng làm ầm ĩ, những gia tộc nhỏ như nhà họ Dục chắc chắn không thể sinh ra người có sức mạnh phi thăng được. Tốt nhất hãy điều tra kĩ càng chuyện này đã, nhỡ ăn phải trái đắng thì nguy".
"Ý của thầy là..."
"Bảo Thiếu Băng Nguyên xin lỗi bọn họ, thái độ chân thành một chút. Trước tiên giữ người ở lại để điều tra căn cơ của người này. Nếu có ích với chúng ta thì giữ lại, nếu cậu ta quả thực vô dụng, cậu muốn tính sổ thế nào mà chẳng được?", ông lão nói.
Hoa Phong Nhân suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: "Vậy cứ làm theo lời thầy nói đi".
Hắn bước tới rồi phất tay, ra hiệu cho thuộc hạ giải tán, sau đó ôm quyền, trầm giọng nói với Lâm Chính: "Anh bạn, anh có thể thả Thiếu Băng Nguyên ra không? Chúng ta có chuyện gì thì hãy ngồi xuống nói!".
"Tôi nể mặt Ái Nhiễm, vốn không định truy cứu tội của hắn, nhưng hắn lại hùng hổ ép buộc, sao có thể trách tôi được?".
Lâm Chính lạnh lùng nói, rồi bẻ một cánh tay của Thiếu Băng Nguyên.
"A!".
Cơn đau dữ dội khiến Thiếu Băng Nguyên gần như ngất xỉu tại chỗ, mồ hôi trên mặt tuôn ra như mưa.
Ánh mắt của Hoa Phong Nhân lập tức trở nên lạnh lẽo.
Nhưng hắn không phát tác, chỉ trầm giọng nói: "Chuyện này quả thực là do Băng Nguyên lỗ mãng, hay là thế này đi, tôi sẽ bắt Băng Nguyên đích thân xin lỗi cô gái kia, đồng thời bồi thường cho nhà họ Dục, đền bù tổn thất của các anh trong chuyện lần này, được không?".