Giết một con gấu mà phải huy động nhiều người như vậy sao?
Lâm Chính nhíu mày, nhưng thực sự không bới móc được gì, huống hồ nếu anh từ chối, thì chỉ càng cho Hoa Vi Vi lý do để làm khó.
Hiện giờ không ít người của nhà họ Dục đang trong quá trình hồi phục, nhất thời cũng không thể rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên ngay được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Chính quay sang, trầm giọng nói: "Vương Nhất Thánh, Ngu Sơn Thủy, các ông ở lại nơi này bảo vệ người nhà họ Dục, nếu có bất cứ chuyện gì thì dẫn theo bọn họ, cưỡng chế phá vòng vây, rời khỏi nơi này, rõ chưa?".
"Vâng, đại nhân".
Hai người ôm quyền.
"Gia chủ Dục, chăm sóc cho Ái Nhiễm chu đáo, tôi đi chút rồi về".
Lâm Chính lại nói với Dục Chấn Thiên.
"Cậu Lâm hãy cẩn thận".
Dục Chấn Thiên ôm quyền nói.
"Ông yên tâm".
Lâm Chính gật đầu, đi về phía cô gái.
"Cô Hoa, chúng ta có thể xuất phát được rồi".
"Coi như anh thức thời".
Hoa Vi Vi cười khẩy, xoay người rời đi.
Đội ngũ dẫn theo Lâm Chính tiến về phía cổng chính của Ngũ Phương Băng Nguyên.
Lâm Chính đi đầu, sóng vai bên cạnh Hoa Vi Vi.
Hoa Vi Vi cưỡi một con ngựa cao to, toàn thân con ngựa trắng như tuyết, do dùng cỏ ngựa mang theo dược tính trong thời gian dài, nên tứ chi phát triển, cơ bắp cuồn cuộn, e rằng Xích Thố cũng phải thua kém.
Cô gái này có thể nói là toàn thân dát đầy bảo bối.
Không chỉ vật cưỡi, quần áo, e rằng nhẫn, vòng tai, trang sức đeo hông trên người cô ta cũng là đồ bất phàm.
Chắc là chưởng môn Băng Nguyên vô cùng thương yêu chiều chuộng cô con gái này.
Lâm Chính thầm đánh giá Hoa Vi Vi, rồi lại ngoái về phía sau.
Những người phía sau đều nhìn Lâm Chính với nụ cười chế giễu, ánh mắt thương hại, như đang nhìn một con sâu đáng thương.
Ánh mắt Lâm Chính chợt động, quay lại nhìn về phía trước.
Đi khoảng ba tiếng, nơi này đã cách Ngũ Phương Băng Nguyên rất xa.
Xung quanh là một màu trắng mênh mông, không một bóng người.
"Được rồi đấy!".
Hoa Vi Vi kéo dây cương, bình thản nói: "Mọi người chuẩn bị đi!".
Soạt soạt soạt...
Tất cả lập tức rút vũ khí ra, dáng vẻ nghiêm túc chờ lệnh.
Lâm Chính nhìn trái rồi lại nhìn phải, bình thản hỏi: "Cô Hoa, gấu lớn Băng Nguyên mà cô nói đâu?".
"Cứ bình tĩnh".
Hoa Vi Vi mỉm cười, lấy một loại quả trắng bóc từ trong hành lí trên lưng ngựa, ném cho Lâm Chính.
"Quả mật thơm?".
Lâm Chính hơi sửng sốt.
"Hừ, không ngờ anh cũng có kiến thức đấy!".
Hoa Vi Vi cười khẩy nói: "Anh đi mấy trăm dặm về phía trước, sau đó tìm một nơi bóp nát quả này. Mùi thơm trong quả tỏa ra, bị gấu lớn Băng Nguyên ngửi thấy, nó sẽ thông qua mùi này đến chỗ anh. Việc anh cần làm là dụ nó đến chỗ chúng tôi, rõ chưa?".
"Tại sao các cô không đi cùng tôi? Chờ gấu lớn xuất hiện thì giết luôn nó?".
Lâm Chính bình thản nói.
"Anh bị ngốc sao? Gấu lớn Băng Nguyên có trí lực rất cao, nhìn thấy chúng tôi có nhiều người thế này nó sẽ chạy ngay!".
Hoa Vi Vi hừ mũi nói, nhìn Lâm Chính như nhìn một tên ngốc: "Tuy nó thông minh, nhưng thể lực cũng không tốt lắm. Anh dụ nó chạy mấy kilomet đến đây, khi đến được đây thì chắc chắn nó đã sức cùng lực kiệt. Đến lúc đó chúng tôi giết nó sẽ rất dễ dàng, nó cũng không còn khả năng bỏ chạy nữa".
"Vậy sao?".
Lâm Chính bất động thanh sắc.
"Anh còn ngây ra đó làm gì? Mau đi đi!".
Hoa Vi Vi lại quở trách, thúc giục Lâm Chính.
Lâm Chính thở hắt ra, không nói gì nữa, cầm quả mật thơm đi về phía trước.