Cơ hội?
Ở trong phòng không làm gì cả? Vậy thì có cơ hội gì?
Dịch Quế Lâm không thể hiểu được.
Nghĩ lại nơi hung hiểm thế này, ở thêm một khắc cũng không an toàn, nhưng cơ thể ông ta không thể cử động, muốn đi cũng không phải do ông ta quyết định.
Dịch Quế Lâm chỉ đành thở dài liên tục, nằm trên giường lo lắng suông.
Rầm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ kỳ lạ đột nhiên truyền tới từ phía Đông Nam của đảo.
Dịch Quế Lâm ngạc nhiên.
Ầm ầm ầm ầm…
Một chuỗi tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên, tiếng nổ vang dội, hơn nữa còn hết đợt này đến đợt khác, vô cùng hung hãn.
Dường như cả hòn đảo đều chấn động.
Toàn bộ người của đảo Thần Hỏa kinh ngạc không thôi.
Đệ tử đảo Thần Hỏa đang canh giữ ở bên ngoài cũng không khỏi náo động.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Không biết!”.
“Chúng ta có cần đi xem sao không?”.
“Không được, Tôn Giả có lệnh chúng ta phải nghiêm ngặt canh phòng… trông chừng thần y Lâm, nhỡ cậu ấy có gì cần!”.
“Vậy được”.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, bên ngoài lại rơi vào yên lặng.
“Quế Lâm, tôi cần ông phối hợp với tôi một chút”, lúc này Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Phối hợp cái gì?”, Dịch Quế Lâm tò mò hỏi.
Lâm Chính đứng thẳng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn đệ tử bên ngoài không có ý định nhìn vào trong thì lập tức cởi áo trên người ra, ném lên giường.
Bản thân anh mặc một bộ quần áo màu đen ở bên trong, đồng thời còn có mũ trùm.
Không biết Lâm Chính lấy từ đâu ra một chiếc mặt nạ dữ tợn, anh đội mũ lên, đeo mặt nạ, che cả người kín mít.
“Thay quần áo của tôi vào”.
Lâm Chính nói, sau đó lại châm kim lên người Dịch Quế Lâm.
Trong nháy mắt, Dịch Quế Lâm phát hiện mình lại có thể động đậy.
Mặc dù rất gắng sức, nhưng tay chân đều có thể cử động.
Ông ta vừa thay quần áo vừa hỏi: “Thần y Lâm, rốt cuộc cậu định làm gì…”.
“Tôi cần ông ngụy trang thành tôi, ở lại đây!”.
Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Ngụy trang thành cậu?”.
“Đúng, nghe đây, ông hãy ngồi ở đây, đối diện với giường. Bóng lưng của ông trông rất giống của tôi, người bên ngoài sẽ không nghi ngờ. Thỉnh thoảng ông rút châm bạc ra giả vờ điều trị là được”.
Lâm Chính nói xong, vén chăn ở trước mặt lên, làm nó gồ lên giống như có người đang nằm trong đó. Sau đó nhảy vọt đi, trốn ra ngoài theo đường cửa sổ, biến mất không thấy.
Dịch Quế Lâm sửng sốt, không dám do dự, vội vàng lấy châm bạc từ trong túi châm ở cạnh ra, giả vờ thao tác.
Có lẽ là nghe được động tĩnh ở bên trong, đệ tử ở bên ngoài đều giật mình, vội vàng tiến đến gần cửa, lặng lẽ mở hé cánh cửa ra xem.
“Trong đó thế nào rồi?”.
Người bên cạnh hỏi.
“Không có gì khác thường, thần y Lâm đang chữa trị cho kẻ tàn phế đó!”, đệ tử xem trộm nói nhỏ.
“Thế à?”.
“Nhưng sao kẻ tàn phế đó lại chui vào trong chăn rồi? Không thấy người!”.
“Không cần quan tâm, thần y Lâm ở đó là được rồi!”.
“Ừ”.
Mấy người họ xì xầm, sau đó đứng về chỗ cũ.
Nhưng bọn họ không hề hay biết, lúc này Lâm Chính đã rời khỏi phòng, chạy đến điện Thần Hỏa từ lâu.
Lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả và Thần Hỏa Thánh Nữ đều đang ở đại điện.
Nghe được tiếng nổ này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Ầm ầm ầm ầm…
Lúc này, tiếng nổ lại vang lên.
Nhưng lần này không còn ở hướng Đông Nam nữa, mà hướng Tây, hướng Bắc đều có tiếng nổ, vô cùng kịch liệt khiến người ta run rẩy.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Thần Hỏa Thánh Nữ xông ra ngoài, lớn tiếng hỏi.
“Bẩm Thánh Nữ đại nhân, các nơi trên đảo đều phát nổ, trước mắt chúng tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì”, một đệ tử sợ sệt nói.
“Báo!”.
Lúc này, lại một đệ tử chạy tới.
“Bẩm Tôn Giả, trên đảo xuất hiện bóng dáng của ma nhân!”.