Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 744: Bị hãm hại

Tiểu Thúy trước đây từng giúp Diệu Thủ trưởng lão làm việc vặt một thời gian. Mặc dù không học được gì nhiều nhưng cũng có thấy Diệu Thủ trưởng lão châm cứu cho người trên đảo.

So với Diệu Thủ trưởng lão thì hình ảnh mà Lâm Chính châm cứu đúng là đẹp hơn nhiều. Từng châm đâm xuống không hề giống đang chữa bệnh mà giống như đang tạo ra một tác phẩm nghệ thuật vậy. Giống như Nữ Oa tạo ra người vậy đó.

Tiểu Thúy nhìn chăm chăm với vẻ si mê, khó mà thoát ra được. Một lúc sau Lâm Chính châm cứu xong bèn lau mồ hôi trán.

“Anh Lâm, bọn họ thế nào rồi?”, Tiểu Thúy vội vàng hỏi.

“Vẫn ổn, có điều cần phải uống thêm thuốc để duy trì”, Lâm Chính mỉm cười.

Tiểu Thúy mím môi. Lúc này, có một đệ tử bước vào.

“Tiểu Thúy, sư tỉ Diên Nữ bảo tôi đưa hộp này cho cô, nói là có thể anh Lâm đây sẽ cần dùng tới”, người đệ tử lên tiếng.

“Ồ?”

Tiểu Thúy mở hộp ra thì thấy bên trong có vài cây châm màu đen và vài miếng vải khá kỳ lạ. Cô gái hỏi: “Đây là gì vậy?”

“Tôi cũng không biết, sư tỷ Diên Nữ bảo tôi mang tới”, người này nói xong bèn quay người rời đi.

Tiểu Thúy không hiểu. Lâm Chính cũng cảm thấy hoang mang, anh nhìn những thứ bên trong chiếc hộp.

“Anh Lâm, đây cũng là châm à? Lẽ nào sư tỷ Diên Nữ tưởng anh không có châm nên nhờ người mang tới cho anh?”

“Nhưng cũng có vài cây thôi mà. Có lẽ những cây châm này cũng không được sạch sẽ cho lắm”.

Lâm Chính cầm một cây lên xem. Sau khi quan sát, anh tái mặt: “Châm này có độc”.

“Cái gì?”,Tiểu Thúy giật mình, run rẩy.

“Vậy mấy miếng vải này thì sao?”, cô gái lắp bắp.

“Những miếng vải này…cũng không phải vải đựng châm, mà giống như vừa được tẩm độc…”, Lâm Chính đanh mắt, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn đứng dậy: “Mau, đưa những thứ này vứt đi, nhanh”

“Hả? Được được…", Tiểu Thúy run rẩy, vội vàng cầm cái hộp gỗ mang ra ngoài.

Đúng lúc này, một nhóm người đột nhiên bước vào. Tiểu Thúy vừa ra tới cửa thì đã bị đẩy ngược lại. Nhìn là biết người trên đảo.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên để râu ngắn. Người đàn ông này trừng mắt nhìn Lâm Chính sau đó quay qua Diên Nữ, trầm giọng: “Diên Nữ, có phải người này không?”

“Đúng vậy, Tam trưởng lão, chính là anh ta”, Diên Nữ trả lời.

“Được lắm, người đâu, bắt lại”, Tam trưởng lão phất tay. Dứt lời, những người khác của đảo Vong Ưu lập tức lao lên ghì chặt Lâm Chính.

“Các người định làm gì vậy?”, Tiểu Thúy tái mặt.

“Tại sao lại bắt tôi?”

Lâm Chính trầm giọng quát lên. Thế nhưng vô tích. Tiểu Thúy cuống cả lên, lập tức chạy tới trước mặt người đàn ông và nói: “Tam trưởng lão, người này là do cô U U đưa lên đảo để xem bệnh cho phu nhân, là khách của đảo chúng ta, sao trưởng lão có thể…bắt anh ấy được chứ?”

“Khách sao? Hừ, cậu ta là kẻ gian mưu hại phu nhân, không bắt cậu ta thì bắt ai?”, Tam trưởng lão lạnh giọng.

“Kẻ gian mưu hại phu nhân sao?”, Tiểu Thúy tái mét mặt.

Lâm Chính chau mày, mơ hồ ý thức được điều gì đó bèn vội vàng nhìn cái hộp trong tay Tiểu Thúy. Một đệ tử đột nhiên giằng lấy và mở ra. Tam trưởng lão nhìn những cây kim bên trong và trầm giọng: “Đây là gì?”

“Tôi cũng không biết nữa…”, Tiểu Thúy khóc lóc.

“Tam trưởng lão nhìn xem, trên tay người này cũng cầm châm, có lẽ là hiểu về y thuật. E rằng anh ta đã dùng thủ đoạn này khiến cho cô U U tin tưởng, sau đó lên đảo. Chắc chắn đây là châm độc mà anh ta đã chuẩn bị! Chứng cứ rành rành ở đây”, Diên Nữ nói.

“Cô hại tôi à?”, đôi mắt Lâm Chính trở nên u ám. Anh lập tức hiểu ra. Hóa ra cái hộp chính là vật chứng để hãm hại anh.

“Tôi và anh không quen biết, không thù không oán, sao tôi lại phải hại anh. Anh đừng làm ra vẻ vô tội nữa”, Diên Nữ thản nhiên nói.

“Sư tỷ Diên Nữ…”, Tiểu Thúy khóc lóc.

“Tam trưởng lão, hộp này không phải của tôi. Mà là Diên Nữ đưa cho một đệ tử mang tới. Những thứ có bên trong không có liên quan gì tới tôi cả. Tôi chỉ là người do Huyết U U mời tới. Tôi không có hứng thú với ân oán trên đảo, chẳng liên quan gì. Tôi hi vọng ông có thể hiểu ra chân tướng sự việc, đừng vu oan cho người tốt", Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.

“Vu oan cho người tốt sao? Hừ, chứng cứ đã rành rành mà cậu còn chối à? Cậu hại phu nhân, chắc chắn là muốn tới hãm hại đảo chủ! Tới khi đó để xem cậu còn chối được không. Áp tải đi”, Tam trưởng lão phất tay.

“Đi!”

Đám đông ghì vai Lâm Chính đẩy anh đi. Lâm Chính chau chặt mày, không hề phản kháng. Anh nhìn chăm chăm Diên Nữ bằng ánh mắt u tối. Anh không hề giải thích, bởi vì anh biết, có nói gì thì cũng không có ai tin.

Đành phải nói chuyện với đảo chủ vậy. Lâm Chính vừa suy nghĩ vừa theo bọn họ rời đi.

“Tam trưởng lão, còn Tiểu Thúy thì thế nào?”, một người đệ tử nhìn thấy Tiểu Thủy đang run rẩy bèn lên tiếng.

“Cô có phải là đồng bọn không?”, Tam trưởng lão đanh mặt hỏi Tiểu Thúy.

“Không phải, Tam trưởng lão, Tiểu Thúy không có liên quan gì tới người đó cả…”, Tiểu Thúy nước mắt lã chã.

“Tam trưởng lão, có lẽ Tiểu Thúy vô tội. Cô ấy và người này lần đầu gặp mặt. Diên Nữ thấy người đàn ông này có hành vi khá kỳ lạ nên mới báo với trưởng lão”, Diên Nữ khẽ nói.

“Dù thế nào thì cũng phải điều tra cho rõ ràng. Đây không phải là chuyện nhỏ, từ hôm nay cấm túc Tiểu Thúy, không được đi đâu hết”.

“Vâng…”, Tiểu Thúy cúi đầu, lau vội nước mắt. Vô duyên vô cớ gặp phải mối họa này, chỉ có thể trách cô đen đủi mà thôi. Thế nhưng người xui nhất vẫn là Lâm Chính.

Diên Nữ vẫn chưa hề rời đi mà ở bên cạnh Tam trưởng lão.

Tam trưởng lão gật đầu đầy hài lòng: “Diên Nữ lần này lập công lớn rồi. Trưởng lão sẽ báo cho đảo chủ, đảo chủ nhất định sẽ trọng thưởng đấy”.

Diên Nữ nghe thấy vậy thì bặm môi chạy tới trước mặt Tam trưởng lão và quỳ xuống. Tam trưởng lão bèn dừng bước.

“Tam trưởng lão, Diên Nữ không cần được thưởng gì cả, chỉ cầu xin trưởng lão một chuyện”, Diên Nữ cầu khẩn.

“Tôi biết suy nghĩ của cô”, Tam trưởng lão bình tĩnh nói: “Cô muốn được theo học võ công tinh túy của đảo Vong Ưu đúng không?”

“Đây là mục đích chính của Diên Nữ”, Diên Nữ nghiêm túc nói.

“Thế nhưng tinh túy của đảo chỉ truyền cho nội bộ. Cô không phải là người của đảo Vong Ưu, theo lý mà nói, cô không thể nào học được”.

“Nếu như trưởng lão không đồng ý thì Diên Nữ sẽ không đứng dậy”, Diên Nữ bặm môi.

Tam trưởng lão suy nghĩ một lúc rồi thở dài: “Diên Nữ, thiên chất của cô tốt, thực ra quy tắc này phá vỡ cũng được, nhưng có một người…không để cho cô học được những công phu tinh túy này. Người này là ai chắc cô biết. Người này mà không gật đầu thì tôi cũng không thể dạy cô được”.

Diên Nữ tái mặt, thầm siết chặt nắm đấm.

“Thực ra cố muốn học, chỉ cần người đó gật đầu là được. Thay vì tới cầu xin tôi thì cô nên cân nhắc điều kiện mà người đó đưa ra cho cô! Như vậy, chẳng phải sẽ càng dễ dàng hơn sao?”

Tam trưởng lão lên tiếng, sau đó lắc đầu đi vòng qua Diên Nữ và rời đi.

Diên Nữ bặm môi, đôi mắt ánh lên vẻ không cam tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK