Câu nói đó vừa nói ra, sắc mặt người nhà họ Diệp đều không được tự nhiên.
Bà cụ Diệp há miệng, sau đó thở dài: “Thần y Lâm, cậu không cần hỏi nhiều. Cậu cứ về Giang Thành đi, chuyện của Trấn Nguyệt Tiên Nhân là chuyện của nhà họ Diệp. Chúng tôi sẽ tự xử lý tốt, không phiền đến cậu nữa”.
“Thế à?”.
Lâm Chính nhíu mày, thấy bà cụ Diệp không muốn nói, thế là cũng không hỏi nhiều, gật đầu đáp: “Nếu có phiền phức thì có thể phái người đến Giang Thành liên lạc với tôi”.
“Cảm ơn thần y Lâm!”.
Bà cụ Diệp vội vàng dẫn theo người nhà họ Diệp cúi đầu chào Lâm Chính.
“Khách sáo rồi”.
“Đúng rồi thần y Lâm, mấy hôm nữa là tiệc thọ tám mươi của tôi, hi vọng cậu có thể nể mặt đến tham dự, không biết có được không?”, lúc này bà cụ Diệp đột nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, người nhà họ Diệp nhìn Lâm Chính với ánh mắt mong chờ.
Lâm Chính lắc đầu: “Giang Thành có rất nhiều việc, e là tôi không có thời gian, tôi chúc bà cụ thọ tỷ Nam Sơn”.
“Cảm ơn cậu”.
Bà cụ hơi thất vọng.
Lâm Chính cũng không nói gì nhiều, quay người rời khỏi nhà họ Diệp.
Mọi người dõi mắt nhìn theo.
Nhất là Thủy Thánh Võ, ánh mắt sáng lấp lánh, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Chuyện nhà họ Diệp kết thúc. Người nhà họ Diệp đều thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều vô cùng hài lòng về kết quả này. Bất kể là Thủy Thánh Võ hay là Lâm Chính, bọn họ không chém giết nhau là kết quả tốt nhất cho nhà họ Diệp. Nếu không, dù là ai thắng ai thua, nhà họ Diệp cũng khó mà dàn xếp.
“Lần này may nhờ có thần y Lâm!”.
“Phải!”.
“Nhưng Tâm Ngữ trở thành em gái của thần y Lâm từ lúc nào? Sao tôi chưa từng nghe tới chuyện này?”.
Bà cụ Diệp quay đầu hỏi.
Diệp Tuần Tinh cũng hoang mang: “Tâm Ngữ cũng không hề nói với con”.
Mọi người hết sức nghi hoặc.
Lúc này, một người nhà họ Diệp vội vã chạy tới.
“Bà cụ, cô chủ tỉnh rồi!”.
Người nhà họ Diệp chấn động.
“Tâm Ngữ tỉnh rồi sao?”.
“Thật tốt quá!”.
Mọi người vội vàng chạy vào trong phòng.
Lúc này, Khang Tuệ đang ngồi bên giường, kích động xoa mặt người nằm trên giường.
Diệp Tâm Ngữ yếu ớt mở mắt ra, hé miệng, lại có thể phát ra giọng nói yếu ớt.
“Tâm Ngữ, con sao rồi, có ổn không?”, Diệp Tuần Tinh mở to đôi mắt đỏ ngầu, nghẹn ngào nói.
“Bố, con rất ổn… Con… con còn sống sao?”, Diệp Tâm Ngữ yếu ớt nói, trong đầu cũng vô cùng nghi hoặc.
Cô ta biết rõ mình rõ ràng đã cắt cổ, vì sao còn có thể sống?
“Đương nhiên là con còn sống, con sống rất tốt!”, Diệp Tuần Tinh vội đáp.
“Con… Con lẽ ra phải chết rồi chứ? Sao vẫn còn sống? Chẳng lẽ… thần y An đã cứu con?”.
“Tôi nào có bản lĩnh như vậy. Là thần y Lâm ở Giang Thành đã ra tay cứu sống cô đấy”, thần y An đi tới, cười nói.
“Thần… Thần y Lâm?”, Diệp Tâm Ngữ lập tức kinh ngạc.
“Tâm Ngữ, đứa ngốc này, từ lúc nào mà cháu trèo lên được cành cây cao như thần y Lâm thế? Sao chúng ta lại không biết?”, bà cụ Diệp cười nói.
“Bà nội, bà đang nói gì vậy? Cháu… Cháu không quen biết thần y Lâm…”, Diệp Tâm Ngữ nghi hoặc.
“Cái gì? Không quen biết?”.
Người nhà họ Diệp nhìn nhau, đều rất ngạc nhiên.
“Không phải thần y Lâm nhận con làm em gái sao? Sao con lại không quen biết thần y Lâm?”, Diệp Tuần Tinh ngạc nhiên hỏi.
“Lần này đến Giang Thành con còn không gặp được thần y Lâm, con… con thành em gái của thần y Lâm lúc nào? Bố, chắc chắn là nhầm lẫn ở đầu rồi…”, Diệp Tâm Ngữ nhỏ giọng nói.
“Hả?”.
Người nhà họ Diệp đều ngây ngẩn.