Lâm Diệp và Lâm Thích ôm ngực, chật vật đứng dậy. Bọn họ đau tới mức run người. Cú đấm có vẻ đã khiến họ bị nứt xương.
Hai người bọn họ cũng được coi là cao thủ võ lâm, vậy mà bị đối phương hạ gục dễ dàng như vậy thật là điều không thể tin.
“Dừng tay! Đừng hòng nghĩ tới việc tới gần cái kiệu”, Lâm Thích cảm thấy không cam tâm bèn lao tới.
Những người khác nhà họ Lâm cũng quay đầu lại tấn công Lâm Chính. Thế nhưng tốc độ của bọn họ nào nhanh bằng anh được. Lúc họ chạy tới thì Lâm Chính đã đứng ngay trước chiếc kiệu rồi.
“Mọi người tránh ra đi”, tiếng nói nhàn nhạt từ bên trong chiếc kiệu vọng ra.
Người nhà họ Lâm giật mình.
Bùm! Chiếc kiệu đột nhiên nổ tung.
Một luồng sức mạnh bùng nổ khiến cây cối xung quanh đổ rạp. Ngay sau đó một người đàn ông mặc áo bào màu ngọc với mái tóc trắng dài xuất hiện ngay trước mặt Lâm Chính.
Người đàn ông vẫn ngồi nguyên trên chiếc kiệu nhắm chặt mắt, khuôn mặt sắc nét trông vô cùng tuấn tú và mang đậm vẻ công tử thời cổ.
Lâm Chính lạnh lùng hừ giọng: “Anh! Chính là Lâm Anh Hùng đúng không?”
“Đã biết tên của tôi thì tại sao còn đến nộp mạng thế?”, Lâm Anh Hùng vẫn không hề mở mắt.
Lâm Chính chỉ lắc đầu. Anh không thích đấu võ mồm, bởi vì anh biết là bản thân không thể nào thắng được. Đối với kẻ có võ, võ mồm chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
“Giờ anh muốn quỳ xuống tự kết liễu đời mình hay là muốn tôi ra tay?”, Lâm Anh Hùng lại lên tiếng. Anh ta vẫn không hề mở mắt.
“Anh ra tay đi”, Lâm Chính chỉ nói đúng bốn từ.
Dứt lời, đám đông run rẩy.
“Haizz”, lúc này, Lâm Anh Hùng khẽ thở dài.
Phản ứng của anh ta rất nhẹ, nếu không để ý sẽ không thể nghe thấy. Đồng thời anh ta cũng đứng dậy, mở mắt ra. Lần này Lâm Chính có thể thấy rõ mắt anh ta có màu xanh nước biển.
“Đại nhân Lâm Anh Hùng”.
Lâm Diệp lập tức quỳ gối: “Hãy giao kẻ này cho chúng tôi, gia tộc có quy định, trước khi đại hội diễn ra, đại nhân không được để lộ võ kỹ của mình! Mong đại nhân hãy tới ngọc tuyền, đợi chúng tôi giết xong kẻ này sẽ tới tìm đại nhân”.
“Giết ư?”, Lâm Anh Hùng lắc đầu: “Dựa vào các người thì không giết nổi người này đâu. Người này sở hữu Tiên Thiên Cương Khu, sức mạnh kinh người, hơn nữa khả năng dịch chuyển của anh ta vô cùng quỷ dị, cơ thể lại nhạy cảm, tốc độ nhanh hơn cả âm thanh, nếu anh ta muốn rời đi thì cũng chẳng ai giữ lại được chứ đừng nói đến việc khiến anh ta bị thương”.
“Cái gì”, người nhà họ Lâm thất kinh.
Lâm Chính đanh mắt. Lâm Anh Hùng...có thể đọc vị được anh sao? Đúng là con át chủ bài của nhà họ Lâm có khác. Bất phàm vô đối! Lâm Chính khẽ siết nắm đấm.
“Sát ý của anh mạnh đấy! Sao? Còn muốn ra tay không? Nếu còn thì tới đi, để tôi xem xem rốt cuộc điều gì đã khiến anh có đủ dũng cảm để chạy tới đây thế không biết”, Lâm Anh Hùng chắp tay sau lưng, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Đôi mắt đó thể hiện sự khinh thường...
Lâm Thích và Lâm Diệp biết rằng sự việc đã nằm ngoài tầm kiểm soát nên nhanh chóng cho người chạy về nhà họ Lâm xin cứu viện.
Đúng lúc này...
Vụt! Lâm Chính đã ra tay. Giống như Lâm Anh Hùng đã nói. Tốc độ của anh nhanh hơn cả tốc độ của âm thanh. Anh lao tới Lâm Anh Hùng, tung một quyền về phía ngực anh ta.
Sức mạnh của cú đấm tương đương với cả một quả lựu đạn. Thế nhưng Lâm Anh Hùng chỉ nhấc một tay lên chộp lấy cú đấm.
Bụp! Chưởng và quyền va chạm, không gian nổ tung. Đám đông bị luồng sức mạnh khổng lồ đánh bay. Núi đá xung quanh cũng nổ bùm bùm.
Thật khủng khiếp.
“Cũng không tệ. Nhưng nếu anh chỉ có chút thủ đoạn thế này mà đòi thắng tôi thì có lẽ là khong thể đâu”, Lâm Anh Hùng thản nhiên lên tiếng đau đó vung tay.
Lâm Chính bị đánh lui cả chục mét. Đợi đến khi anh đứng vững lại thì Lâm Anh Hùng đã ngoắc ngón tay: “Tới tiếp đi chứ, lâu lắm rồi tôi không giao lưu với người khác.Để tôi vui một chút nào”.
Lâm Chính nghiến răng, anh gào lên và lao tới. Lần này anh vận dụng Dung Long Thiên Không khiến tốc độ cơ thể nhanh tới mức kinh hồn.
Đám đông vô thức giật mình. Thế nhưng Lâm Anh Hùng vẫn không hề nhúc nhích. Anh ta vẫn đứng im đó.
Bùm! Âm thanh quỷ dị vang lên.
Cú đấm của Lâm Chính lại bị cản lại. Anh ngẩng đầu, mặt tối sầm. Cú đấm của anh lại bị chưởng đánh của Lâm Anh Hùng đỡ gọn.
Tốc độ của anh ta không hề thua kém Lâm Chính. Hơn nữa, cơ thể của anh ta cũng mạnh tới mức khó tin.
“Hừ”, Lâm Chính cảm thấy không cam tâm, anh lại đấm tiếp.
Lâm Anh Hùng ngáng tay: “Cú đấm của anh mềm như bọt biển thế kia. Nực cười quá, để tôi cho anh thấy thế nào mới là cú đấm thực sự nhé”.
Nói xong, anh ta siết tay phải, dồn sức mạnh và đấm về phía Lâm Chính. Không gian rúng chuyển.
“Cái gì”, Lâm Chính trố tròn mắt.