Vùng cực hàn...Thần Hỏa Tôn Giả vẫn đang ngồi chờ đợi. Từng lớp tuyết phủ dày như nhấn chìm ông ta vào bên trong.
Cuối cùng thì ông ta cũng đứng dậy và hét lớn: “Tại sao thần y Lâm vẫn chưa tới?”
Một người đệ tử ở phía xa giật bắn mình, vội vàng chạy tới và quỳ xuống: “Bẩm tôn giả...đệ tử...không biết...”
“Không phải là cậu ta đang trên đường tới đây sao? Tới đâu rồi? Nói cho tôi biết cậu ta tới đâu rồi?”, Thần Hỏa Tôn Giả chất vấn.
Ông ta đã ngồi đây đợi một ngày rồi. Theo lý mà nói Lâm Chính phải tới đây rồi mới đúng. Vậy mà đến giờ vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì. Thần Hỏa Tôn Giả bỗng có dự cảm chẳng lành.
Thần y Lâm chẳng phải loại tốt đẹp gì, ông ta đã được trải nghiệm điều đó.
“Có lẽ mình phải đích thân tới Giang Thành rồi”, Thần Hỏa Tôn Giả lầm bầm. Ông ta cảm thấy không thể kéo dài thời gian thêm được nữa.
“Tôn Giả, không được đâu ạ, nếu tới Giang Thành mà bị lớn chuyện thì sẽ bị bên nhà nước để ý...lúc đó e rằng sẽ rất khó kiểm soát cục diện”, người đệ tử vội nói.
“Đó không còn là điều cần cân nhắc nữa. Tôi vốn định giết chết thần y Lâm ở đây nhưng tên đó quá giảo hoạt lại nhiều mưu kế, tôi lo là tình hình sẽ lại có sự thay đổi. Chỉ cần giết chết được cậu ta, đoạt lại Tịnh Thế Bạch Liên thì việc hi sinh đám người ở Giang Thành cũng chẳng là gì. Chẳng ai hưởng gì tới tôi hết”, Thần Hỏa Tôn Giả hừ giọng, sau đó quay người rời đi.
“Tôn Giả”, lúc này có một giọng nói khác vang lên. Thần Hỏa Tôn Giả khựng bước. Một bóng hình chạy như bay đáp xuống ngay trước mặt ông ta.
“Bẩm Tôn Giả, đệ tử phát hiện ra tung tích của thần y Lâm”.
“Thật sao? Cậu ta ở đâu?”, Thần Hỏa Tôn Giả lập tức hỏi.
“Ở hồ băng cách đây 30km”.
“Nói vậy tức là cậu ta sắp đến đây rồi. Dặn xuống dưới, lập tức kích hoạt bẫy, đợi cậu ta sa lưới”, Thần Hỏa Tôn Giả khẽ quát, khuôn mặt để lộ vẻ vui mừng.
Thế nhưng người kia chỉ lắc đầu liên tục: “Tôn Giả, sợ rằng vẫn chưa thể kích hoạt”.
“Tại sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả chau mày.
“Đám người thần y Lâm tới hồ băng thì không hề đi tiếp nữa mà đóng quân ở đó”.
“Cái gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả giật mình.
Đóng quân ở đó sao? Chuyện quái gì vậy? Theo lý mà nói, bọn họ phải tức tốc lao tới đây ngăn cản ông ta đào thứ khắc chế với Tịnh Thế Bạch Liên mới đúng chứ? Tại sao lại kéo dài thời gian?
“Rốt cuộc thần y Lâm đang nghĩ gì vậy?”
“Tôn Giả, đệ tử cũng không biết nhưng những người mà thần y Lâm đưa tới lần này rất kỳ lạ”.
“Kỳ lạ thế nào?”
“Cậu ta dẫn theo bảy người, mà bảy người này đều mặc áo giáp màu đỏ máu, tay cầm trường thương, trước ngực đều có hình mặt trăng đỏ. Đệ tử cho người đi thăm dò thực lực của bọn họ nhưng không phát hiện ra được gì. Trên người họ không thể cảm nhận được khí tức. Rõ ràng là giống người bình thường, căn bản không thể đoán được thực lực”, người này nói tiếp.
Thần Hỏa Tôn Giả nín thở, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
“Những người đó có phải trên vai đeo phù hiệu rồng, đầu cũng đội mũ giáp, cao tầm hai mét, thương trường trong tay cũng phát ra hỏa diễm màu đỏ?”, Thần Hỏa Tôn Giả vội hỏi.
“Đúng vậy...Tôn Giả...sao Tôn Giả biết”, người đệ tử ngạc nhiên.
“Vậy thì đúng rồi”, Thần Hỏa Tôn Giả siết chặt nắm đấm và bặm môi: "Thật không ngờ thần y Lâm lại tìm được Tu La Huyết Vệ...”