"Phục Long Lĩnh sao?".
Lâm Chính lấy điện thoại ra, mở bản đồ xem xét, lập tức nhíu chặt mày.
"Nơi này cách thành phố khá xa, xung quanh có mấy tông phái, nhưng không có quân đội của chính quyền Long Quốc đóng quân, khá nhiều sơn cốc, dễ bề ẩn náu, nhưng cũng dễ đặt mai phục! Cứu viện phải cực kỳ cẩn thận!".
"Thần y Lâm đừng lo, tôi sẽ bảo người liên hệ với sư phụ, đến lúc đó anh cứ phái máy bay trực thăng đến đón người đi là được, không cần phải hạ xuống đất đâu", Thần Hỏa Thánh Nữ nói.
"Máy bay trực thăng? Sợ là không bay vào được".
Lâm Chính lắc đầu cười khổ, bình thản nói: "Nhưng đúng là có thể phái mấy chiếc máy bay trực thăng đến đó! Chuyện này không thể chậm trễ, chúng ta hành động ngay thôi!".
"Được!".
"Các anh nghe đây, trong hành động lần này, các anh phải hoàn toàn phối hợp với thần y Lâm, nghe theo mệnh lệnh của anh ấy! Ai dám chống đối thần y Lâm chính là chống đối tôi, rõ chưa?", Thần Hỏa Thánh Nữ quát lớn.
"Vâng, Thánh Nữ đại nhân!".
Tất cả hô lớn.
"Lên xe!".
Mọi người chạy ra khỏi khu biệt thự, lên những chiếc xe thương vụ đỗ ở cổng, sau đó phóng như bay về phía Phục Long Lĩnh.
Chuyện lần này Lâm Chính không thể đứng ngoài nhìn được.
Nếu Băng Kính rơi vào tay người của Thiên Ma Đạo thì anh sẽ gặp phiền phức to.
Thế nên Lâm Chính tham gia hành động lần này cũng là có toan tính riêng.
Dù thế nào thì ít nhất cũng phải lấy được Băng Kính, như vậy mới có thể yên tâm hoàn toàn.
Lâm Chính lên xe, gọi điện thoại cho Nguyên Tinh, phái một đội mặc quần áo cảnh sát, đến Phục Long Lĩnh điều tra tình hình.
Bây giờ Thiên Ma Đạo không dám khai chiến với chính quyền, lần trước chuyện ở Giang Thành ầm ĩ cả lên, khó thu dọn tàn cuộc, nên Thiên Ma Đạo cũng thu liễm rất nhiều, nên mặc đồ cảnh sát để điều tra là quá phù hợp.
Phục Long Lĩnh cách Giang Thành hơn 900 dặm, đã qua Đại Giang, bốn phía đều là rừng núi.
Nếu mai phục ở nơi này thì quả thực quá dễ dàng.
Xe dừng ở lối vào Phục Long Lĩnh.
Người chỉ điểm do Mã Hải sắp xếp đã chờ ở đây.
"Chủ tịch Lâm!".
Người kia nhanh chân chạy tới, cung kính cúi người chào Lâm Chính.
"Có kết quả điều tra chưa?", Lâm Chính hỏi.
"Có rồi ạ! Chủ tịch Lâm, hiện giờ cả Phục Long Lĩnh đều là những người tìm kiếm của Thiên Ma Đạo, người của đảo Thần Hỏa đang ẩn náu bên trong, thỉnh thoảng lại thay đổi vị trí, bây giờ cũng không biết rốt cuộc bọn họ đang ẩn nấp ở đâu. Nhưng theo suy đoán của tôi thì chắc là bọn họ muốn thoát khỏi Phục Long Lĩnh từ hướng Tây Nam".
"Hướng Tây Nam?".
Lâm Chính nhíu mày: "Mang bản đồ lại đây".
Người kia vội vàng lấy tấm bản đồ mang theo người ra, vừa nhìn một cái, tầm mắt đã khóa chặt lấy một sơn cốc nằm ở cực Tây Nam của Phục Long Lĩnh.
"Nếu đám Thần Hỏa Tôn Giả muốn rời khỏi Phục Long Lĩnh, thì nhất định phải đi con đường này. Bây giờ chúng ta đi lung tung không mục đích sẽ đánh rắn động cỏ, thu hút đại quân của Thiên Ma Đạo, hay là đến chờ sẵn ở đây đi", Lâm Chính chỉ vào bản đồ nói.
"Ôm cây đợi thỏ? Thần y Lâm, vậy cũng được sao? Nếu Tôn Giả không đi đường này thì chẳng phải chúng ta phí công vô ích sao?".
"Huống hồ, chúng ta không đi cứu gấp, nhỡ Tôn Giả gặp chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?".
"Thần y Lâm, chúng ta phải mau đi cứu thôi!".
"Không thể cứ đứng chờ suông được, chúng ta cứ bắt đầu tìm kiếm theo kiểu trải thảm đi!".
Người của đảo Thần Hỏa nhao nhao nói.
Bọn họ lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn nhanh chóng cứu được Thần Hỏa Tôn Giả.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
"Nếu ngay cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng không đánh lại được đệ tử của đạo chủ, thì chúng ta lấy gì để đánh lại được đây?".
"Chẳng phải có Tịnh Thế Bạch Liên sao?", có người lập tức hỏi.