Gần trăm thanh kiếm nhỏ màu đỏ như máu đâm tới.
Với khoảng cách gần như vậy, thế công dày đặc như vậy, dù là bất cứ ai cũng khó mà tránh được.
Bao gồm cả Lâm Chính.
Keng! Keng! Keng!
Những thanh kiếm nhỏ màu đỏ máu đâm chém lên người Lâm Chính.
Tuy Lâm Chính có tiên thiên cương khu, thì cũng không thể chống lại nhiều mũi kiếm đáng sợ như vậy được.
Chúng không thể chém rách da thịt Lâm Chính, nhưng lại giống như động cơ vĩnh cửu, xoay tròn quanh người Lâm Chính, không ngừng xé da thịt anh.
Tuy Lâm Chính có tiên thiên cương khu, nhưng dưới thế tấn công như vũ bão này, thể lực cũng anh cũng nhanh chóng xuống dốc.
Cứ với tốc độ này, e là không đến mấy phút, Lâm Chính sẽ cạn kiệt sức lực, không thể duy trì tiên thiên cương khu, sau đó sẽ bị những thang kiếm đỏ máu này băm vằm.
Anh tin chắc điều khiển những thanh kiếm nhỏ này cũng là việc cực kỳ tốn sức, có lẽ lúc này, Huyết Kiếm Sử cũng đang tiêu hao cực kỳ nhiều sức lực. Chắc là hắn không cầm cự nổi một hai phút nữa, sẽ mất sức ngất xỉu.
Nhưng lúc này, nếu hắn dùng thể lực của mình để đổi lấy thể lực của Lâm Chính, thì cũng là hắn thắng.
Thấy Lâm Chính bị những thanh kiếm nhỏ dày đặc như châu chấu bao vây tấn công, có chút lúng túng, người của sơn trang Huyết Kiếm ở xung quanh đều trở nên kích động.
"Hay quá!".
"Không hổ là Huyết Kiếm Sử! Lợi hại thật!".
"Ha ha ha, thần y Lâm, lần này thì anh đã biết thực lực của sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi rồi chứ?".
Bọn họ cười lớn, ai nấy tỏ vẻ dương dương đắc ý.
"Cả sơn trang Huyết Kiếm chỉ có Huyết Kiếm Sử là dùng Vạn Kiếm Triền Thân Quyết này lợi hại nhất, một khi bị Phệ Mệnh Huyết Kiếm của cậu ta quấn lấy, cho dù là thần tiên cũng không thoát được, cậu có tiên thiên cương khu thì sao chứ? Tôi không phá được thân xác của cậu, chẳng lẽ không thể vắt kiệt sức lực của cậu sao?", Trang Bộ Phàm nheo mắt cười nói, ánh mắt vô cùng dữ tợn.
Phụt!
Đúng lúc này, trên người Lâm Chính lại phun ra rất nhiều khí độc, lan ra xung quanh như thủy triều.
"Bảo vệ Huyết Kiếm Sử!", Trang Bình Sinh hét lớn.
"Rõ!".
Rất nhiều cao thủ của sơn trang Huyết Kiếm xông tới, lập thành kiếm trận, cùng tế khí lực, ngăn chặn khí độc đang lan tới.
Bọn họ chống đỡ rất vất vả, một số người bị khí độc nuốt chửng, chết ngay tại chỗ, nhưng bọn họ cũng thành công ngăn chặn được khí ý đáng sợ này, bảo vệ Huyết Kiếm Sử bình an vô sự.
Chỉ cần Huyết Kiếm Sử không bị ảnh hưởng, thì chắc chắn Lâm Chính sẽ thất bại thảm hại.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước.
Bị những thanh kiếm nhỏ này quấn chân, anh rất khó di chuyển, lại càng khó phản kích.
Dù sao trước đó anh đã bị các cường giả của sơn trang Huyết Kiếm tiêu hao rất nhiều thể lực, bây giờ không những phải ứng phó với mấy nghìn kẻ địch, mà còn phải chống lại thế tấn công bá đạo của Huyết Kiếm Sử, thực sự khó khăn trăm bề.
Cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì người của sơn trang Huyết Kiếm cũng sẽ giết được Lâm Chính.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, bỗng nhấc chân tiến về phía trước.
"Hử?".
Mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Hành động này của anh khiến khí tức trở nên hỗn loạn, mấy đạo huyết kiếm lập tức rạch lên người anh, máu tươi rỉ ra.
Nhưng...
Anh cứ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tiến về phía trước.
"Cậu ta muốn làm gì vậy?", Trang Thái Thanh lẩm bẩm.
"Lẽ nào... cậu ta muốn cưỡng chế phá chiêu?", Trang Bình Sinh kêu lên thất thanh.
"Làm vậy là tự đâm đầu vào chỗ chết!", Trang Bộ Phàm lớn tiếng quát: "Giết cho tôi! Tất cả xông lên giết! Không được dừng lại!".
"Vâng!".
Người nhà họ Trang tấn công càng mãnh liệt hơn.
Nhưng Lâm Chính vẫn không dừng bước mà tiếp tục tiến về phía trước.
Khí tức duy trì tiên thiên cương khu ngày càng yếu đi, Lạc Linh Huyết ở cổ tay cũng có dấu hiệu quá sức. Người anh càng ngày càng có nhiều vết thương, máu tươi gần như nhuộm đỏ nửa thân trên của Lâm Chính.
Nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn không dừng bước.
"Hả?".
Người nhà họ Trang kinh hãi nhìn Lâm Chính đang đi tới.
"Lẽ nào... người này không biết đau sao?", Huyết Kiêu lẩm bẩm, giờ phút này, cho dù là tà ma ngoại đạo như ông ta, cũng phải kinh hãi trước hành động của Lâm Chính.
Nếu nói đến tàn độc thì ông ta cũng phải bái phục Lâm Chính.
"Ngăn anh ta lại!".
Huyết Kiếm Sử cũng cảm thấy áp lực trước mắt, nhìn chằm chằm Lâm Chính đang từng bước lại gần, vội vàng kêu lên.
Người nhà họ Trang vội vàng ùa tới.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đã bất chấp tất cả, anh tung một quyền đánh nát đầu một người nhà họ Trang trước mặt, cướp kiếm trong tay anh ta rồi chém loạn xạ về phía trước.
Vù vù vù...
Anh không có kiếm pháp gì, nhưng vung kiếm vừa nhanh vừa mạnh, lực đạo vô cùng kinh khủng, bọn họ không thể tránh kịp. Cho dù giơ kiếm lên đỡ thì cũng chỉ có kết cục kiếm nát người tan.
Lâm Chính nhanh chóng xông đến trước mặt Huyết Kiếm Sử.
"Huyết Kiếm Sử! Mau rút lui!", Trang Bình Sinh cuống quýt kêu lên.
Huyết Kiếm Sử thấy tình hình không ổn, cũng vội vàng định rút.
Đúng lúc này.
Phụt!
Lâm Chính bỗng phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lảo đảo, suýt nữa thì ngã chúi xuống đất.
Huyết Kiếm Sử đang định rút lui liền nín thở, lập tức xoay người tiếp tục vung huyết kiếm chém về phía Lâm Chính.
"Huyết Kiếm Sử, đừng! Lừa đấy!".
Trang Bộ Phàm dường như nhìn ra điều gì đó, gào lên.
Nhưng...
Không còn kịp nữa.
Huyết Kiếm Sử vừa ra tay, Lâm Chính bỗng đứng thẳng người lên, cơ thể run rẩy cũng ổn định lại, thanh kiếm sắc trong tay nhanh chóng đâm về phía tim hắn.
Phập!
Lồng ngực Huyết Kiếm Sử bị xuyên qua.
Xuyên thủng từ đằng trước ra sau lưng.
"Cái gì?".
Ai nấy kinh hãi.
Huyết Kiếm Sử mở to hai mắt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
Lúc này hắn mới hiểu ra.
Lâm Chính chỉ giả vờ bị thương nặng, mục đích là dụ hắn tiếp tục tấn công, không cho hắn chạy trốn, sau đó bất ngờ ra tay lấy mạng hắn...
Chỉ tiếc là tất cả đã muộn.
Huyết Kiếm Sử há miệng, máu tươi trào ra khỏi khóe miệng. Lâm Chính đột ngột rút kiếm ra, cơ thể Huyết Kiếm Sử xoay một vòng rồi nặng nề ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.
"Hả?".
Người nhà họ Trang ở xung quanh sợ đến mức lùi lại, ai nấy đều bàng hoàng sợ hãi.
Không ai dám ra tay với Lâm Chính nữa.
Người này... đáng sợ quá!
Chẳng khác nào quái vật.
"Trang chủ, làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?".
Một người nhà họ Trang run rẩy kêu lên, sợ đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng.
"Các cậu sợ gì hả?".
Trang Bộ Phàm lạnh lùng quát: "Tuy cậu ta giết Huyết Kiếm Sử, nhưng các cậu hãy nhìn cậu ta đi. Bây giờ thần y Lâm đã sức cùng lực kiệt, toàn thân đầy thương tích. Cậu ta đã như nỏ mạnh hết đà, các cậu còn sợ quái gì chứ?".
Câu này đã kéo người nhà họ Trang ra khỏi cơn hoảng loạn.
Bọn họ nhìn Lâm Chính, sự sợ hãi bàng hoàng dần biến mất.
Bởi vì lúc này, toàn thân Lâm Chính không có chỗ nào lành lặn, sắp bị máu nhuộm thành huyết nhân.
Trong mắt bọn họ, anh có thể sống sót đã là kỳ tích.
Người như vậy cần gì phải sợ chứ?
"Trang chủ nói đúng, bây giờ anh ta chỉ đang hư trương thanh thế, chúng ta không cần phải sợ".
"Chúng ta xông tới lượt nữa, chắc chắn anh ta không gắng gượng được nữa đâu".
"Mọi người cùng xông lên!".
"Băm vằm anh ta, trả thù cho những tộc nhân đã chết!".
"Trả thù!".
Người nhà họ Trang hô lên, sĩ khí cũng dần tăng cao.
Nhưng đúng lúc này, Trang Bộ Phàm bước tới, nheo mắt nhìn Lâm Chính.
"Các cậu hãy lui xuống đi, bây giờ bổn trang chủ sẽ đích thân lấy đầu người này!".