"Bố! Con về rồi đây!".
Thái tử Cao Nội Kiệt đi vào tòa biệt thự sân vườn xa hoa này, lớn tiếng gọi.
"Cậu chủ về rồi ạ!".
"Chào cậu chủ!".
"Chào cậu chủ!".
Người hầu ở dọc đường đều cúi người chào hỏi.
"A Kiệt! Vào đây!".
Đúng lúc này, một tiếng quát nghiêm khắc vang lên.
Thái tử sửng sốt, lập tức sải bước đi vào tòa biệt thự xa hoa ở giữa.
Đại sảnh biệt thự vô cùng rộng rãi, gần bằng một sân bóng rổ, sảnh đường bày đầy các loại đồ cổ quý giá.
Một người đàn ông trung niên mặc Đường trang đang ngồi trước bàn trà trong sảnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái tử đang bước vào.
"Súc sinh! Còn không mau lại đây?".
Cao Thiên Thu quát lớn.
Thái tử vội cúi đầu đi tới.
"Tao cho mày năm tỉ tệ làm vốn khởi động, để mày đến phía Nam phát triển, vốn định rèn luyện mày! Kết quả thì hay rồi, mới đến phía Nam được mấy ngày, đã đắc tội với thần y Lâm Giang Thành! Mày có biết đó là ai không?".
Cao Thiên Thu chỉ tay vào mặt Thái tử chửi mắng.
Thái tử cười xòa: "Bố đừng giận mà! Bố bảo con đến phía Nam rèn luyện, nói cho cùng cũng là muốn xem con có đầu óc kinh doanh không, có thể kiếm được tiền không! Nào, bố nhìn xem đây là gì!".
Thái tử đặt một chiếc thẻ ngân hàng xuống trước mặt Cao Thiên Thu.
"Đây là thẻ hắc kim của ngân hàng Long Kỳ, phải có ít nhất một tỉ tệ mới làm được".
Ông lão ở bên cạnh ánh mắt dại ra, lên tiếng.
"Mày lấy đâu ra một tỉ tệ?".
Cao Thiên Thu trầm giọng hỏi.
"Con kiếm được".
"Kiếm được? Mày kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?".
"Đương nhiên là kiếm ở chỗ thần y Lâm".
Thái tử mỉm cười kể lại toàn bộ sự việc, Cao Thiên Thu lập tức sửng sốt.
"Nói vậy, một tỉ tệ này là cậu ta đền cho mày?".
"Vâng, không ngờ thần y Lâm Giang Thành nổi tiếng như cồn này lại là một thằng ngốc ngây thơ như vậy. Không những đền một tỉ tệ, mà còn định đến nhà chúng ta đòi 100 tỉ tệ! Ha ha ha, anh ta coi nhà họ Cao chúng ta là cái gì chứ?".
Hắn vừa dứt lời, Cao Thiên Thu liền rơi vào trầm tư.
"Mày nghĩ thần y Lâm kia là đồ ngốc sao?".
"Ý bố là sao?".
Thái tử ngạc nhiên.
Cao Thiên Thu không trả lời hắn, mà nhìn ông lão ở bên cạnh: "Gọi điện thoại cho sở trưởng Phó!".
"Vâng, ông chủ".
Ông lão lập tức đi tới điện thoại bàn ở bên cạnh để gọi.
Một lát sau thì cung kính đưa điện thoại cho Cao Thiên Thu.
"Ấy, ông Cao, có chuyện gì mà gọi cho tôi thế? Lẽ nào có rượu để uống sao?".
Đầu bên kia vang lên tiếng cười sang sảng.
"Không có việc thì không tìm tới điện tam bảo! Ông Phó, có chuyện này tôi muốn hỏi ông, không biết ông có tiện trả lời không?".
Cao Thiên Thu nở nụ cười rất tự nhiên, kinh nghiệm kinh doanh bao năm khiến cảm xúc trên mặt ông ta có thể thay đổi xoành xoạch.
"Chúng ta quen nhau bao lâu rồi chứ? Có chuyện gì mà không tiện? Cứ nói đi!".
"Được, ông Phó đã nói như vậy, thì tôi cũng không lòng vòng nữa. Chuyện là thế này, một thời gian trước tôi phái thằng con A Kiệt đến phía Nam để rèn luyện, không ngờ lại xảy ra chút mâu thuẫn với thần y Lâm Giang Thành. Tôi cũng biết chút chuyện về thần y Lâm, nghe nói cậu ta có chút liên quan đến chính quyền Long Quốc chúng ta, không biết là thật hay giả? Có cần điều tra không?".
"Thần y Lâm?".
Giọng nói ở đầu bên kia sửng sốt.
"Ông không sao chứ?", Cao Thiên Thu thầm nhíu mày.
Chỉ thấy giọng nói bên kia bỗng chốc trở nên nghiêm túc.
"Con trai ông và thần y Lâm... có mâu thuẫn gì?".