Dọc đường đi toàn là đống đổ nát.
Đường đi bị phá hoại, phòng ốc cũ kĩ, thậm chí ngay cả bức tượng khổng lồ ở giữa tông môn cũng đầy vết nứt, lung lay sắp đổ.
Khắp nơi là cảnh tượng sau trận chiến.
Khắp nơi là cảnh tượng hoang vu đổ nát.
Ái Nhiễm lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, không tỏ vẻ quá kinh ngạc.
Nhưng điều khiến Lâm Chính vô cùng tò mò là anh không nhìn thấy mấy người ở Thanh Huyền Tông.
"Người của Thanh Huyền Tông đi đâu hết rồi?".
Cuối cùng Lâm Chính cũng không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.
"Đi cả rồi", người được Ái Nhiễm gọi là Nam Phong sư huynh thở dài nói.
"Đi rồi?".
"Đúng, đi rồi, có người sợ Huyết Vô Lão Tổ, không dám ở lại tông môn, để tránh đại họa liền rút khỏi tông môn, trở về nhà. Có người thì bị tông chủ của chúng tôi trục xuất khỏi tông môn, chỉ có rất ít người ở lại", Nam Phong khàn giọng đáp.
Lâm Chính nghe thấy thế, trái tim liền thắt lại.
Rõ ràng những người ở lại đều muốn sống chết cùng Thanh Huyền Tông.
Giống như tông chủ Thanh Huyền Tông, thực ra ông ta có thể nhường núi Thanh Huyền cho Huyết Vô Lão Tổ, nhưng vì tông môn, để không mất mặt với tổ tiên, ông ta quyết định thề chết cũng phải bảo vệ Thanh Huyền Tông, mà những người giống với ông ta không phải là số ít.
Trong lòng bọn họ, Thanh Huyền Tông chính là nhà.
Sao bọn họ có thể bỏ nhà của mình được?
Đôi mắt Ái Nhiễm hơi cụp xuống, đáy mắt lóe lên một tia bi thương.
Cô ta cố gắng che giấu không để ai nhìn thấy, nhưng vẫn bị Lâm Chính bắt được.
Thực ra trong lòng cô ta mới đau buồn nhất, phức tạp nhất.
Dù sao những người ở đây cũng đều là sư huynh sư tỷ của cô ta, còn cả sư phụ đáng kính...
Hai người đến trước một đại điện đổ nát.
Phần mái của đại điện đã bị tốc một nửa, bốn cây cột bên trong thì gãy một, phải dùng cây để chống mới không bị sập.
Trong đại điện, một người đàn ông trung niên quần áo rách rưới đang ngồi xếp bằng ở chính giữa, nhắm mắt dưỡng thần.
"Sư phụ?".
Ái Nhiễm không nhịn được liền lên tiếng.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc: "Đây là tông chủ Thanh Huyền Tông sao?".
"Đúng vậy", Ái Nhiễm gật đầu.
"Tôi nói này cô Ái Nhiễm, Thanh Huyền Tông gặp đại nạn, người của tông môn đi hết, tôi có thể hiểu được. Nhưng tại sao sơn môn lại đổ nát như vậy, người đứng đầu tông môn lại ăn mặc giản dị như vậy?", Lâm Chính không khỏi lên tiếng.
"Sau khi giải tán gần hết môn nhân, sư phụ liền chia tài sản cho mọi người, thế nên Thanh Huyền Tông hiện giờ vô cùng nghèo túng, đến nỗi sư phụ còn chẳng có một bộ quần áo tử tế", Ái Nhiễm nhỏ giọng đáp.
Lâm Chính có chút không dám tin.
"Sư phụ, Ái Nhiễm sư muội đến ạ".
Nam Phong nhanh chân đi vào đại điện, ôm quyền nói.
"Ồ?".
Người đàn ông trung niên đang ngồi thiền lập tức mở mắt ra.
Ái Nhiễm tiến vào, hành lễ với ông ta.
"Ái Nhiễm bái kiến sư phụ".
"Ái Nhiễm, con đến đây làm gì? Con đã bị ta đuổi ra khỏi Thanh Huyền Tông mà, ta nói rồi, không cho phép con đặt nửa bước vào tông môn! Con coi lời ta nói như gió thoảng bên tai sao? Đồ đệ bất hiếu! Mau cút ra khỏi Thanh Huyền Tông đi!", sắc mặt của tông chủ Thanh Huyền Tông trầm xuống, lớn tiếng quát.
"Sư phụ, con biết mục đích sư phụ đuổi con khỏi tông môn, người cần gì phải tỏ thái độ như vậy chứ? Ái Nhiễm không phải là đồ ngốc, nỗi khổ tâm của sư phụ, Ái Nhiễm đều hiểu cả", cô ta nhỏ giọng nói.
Tông chủ Thanh Huyền Tông nhíu mày: "Nếu con đã biết mục đích của ta thì còn quay lại làm gì?".
"Sư phụ, con đưa bạn đến hỏi người chuyện về Thiên Thần Điện", Ái Nhiễm nói thẳng mục đích đến đây.
"Thiên Thần Điện?".
Tông chủ Thanh Huyền Tông và Nam Phong không khỏi ngạc nhiên.