“Chủ tịch Lâm, đây đều là những thứ được đưa từ Thiên Ma Đạo đến! Một số vật tư bình thường đã được tôi giao cho Mã Hải xử lý, còn đây là những thứ khá quý hiếm, mời cậu xử lý!”.
Từ Thiên hơi cúi người nói.
Lâm Chính gật đầu, nhìn những chiếc rương này.
Bề ngoài của mỗi chiếc rương đều không giống nhau, có cái đen sì như than, có cái lóng lánh ánh vàng, nhưng tất cả đều dính máu.
Quá nửa là bảo bối Thiên Ma Đạo cướp về khi tấn công các thế tộc khác.
Lâm Chính mở từng chiếc rương một.
Phát hiện trong này không những có rất nhiều nguyên liệu đan dược, mà còn có các loại bí tịch võ học, hầm bà lằng đủ thứ, trong đó không thiếu cả cấm thuật.
Lâm Chính trước giờ vẫn luôn phản cảm với cấm thuật, tuy anh cũng từng dùng cấm thuật, nhưng cấm thuật anh dùng chỉ là một số pháp thuật gây tổn thương cho chính cơ thể anh. Còn hầu hết cấm thuật ở đây đều dùng tính mạng người khác để hiến tế, tội ác tày trời, trái với luân thường đạo lý.
Lâm Chính lật ra xem một lượt, bình thản nói: “Mang hết số rương này vào phòng tôi”.
“Vâng, thần y Lâm”.
Từ Thiên gật đầu.
“Từ Chính đâu?”.
“Đã đưa đội của cậu ấy về rồi, Chủ tịch Lâm đừng lo, đám Từ Chính đều bình an vô sự”.
“Vậy thì tốt, bảo bọn họ không được dừng việc nghiên cứu dự án, mọi kinh phí cứ báo với Mã Hải chi trả”.
“Vâng…”
Lâm Chính gật đầu, rồi vác mấy chiếc rương về phòng mình nghiên cứu.
Bây giờ trong lòng anh chỉ có một chuyện, đó chính là khiến bản thân nhanh chóng đột phá lên Lục Địa Thần Tiên.
Nhưng những chuyện như thế này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, không phải cứ nỗ lực và có thiên phú là làm được.
Sự nỗ lực và thiên phú của Thánh Quân Diệp Viêm không kém gì Lâm Chính, mà muốn đột phá cũng phải dựa vào nhẫn chí tôn, đủ để thấy cảnh giới này khó đến mức nào.
Nhưng Lâm Chính cũng có ưu thế, bộ xương chí tôn này chính là mấu chốt để anh đột phá lên cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Bây giờ Lâm Chính chỉ còn cách một cánh cửa.
Anh hi vọng có thể tìm được cách bước qua cánh cửa trong đống sách cấm ma đạo này.
Lâm Chính ở trong phòng nghiên cứu nửa ngày thì có người gõ cửa.
“Vào đi”.
Lâm Chính vừa đọc sách vừa lên tiếng.
Cừa bị đẩy ra, Đông Phương đảo chủ vào phòng, hành lễ với Lâm Chính.
“Tướng Lâm”.
“Đảo chủ có chuyện gì sao?”.
Lâm Chính đứng lên, mỉm cười nói.
“Tướng Lâm, hiện giờ Thiên Ma Đạo đã bị diệt, chúng tôi cũng nên về đảo, nên đến để từ biệt cậu”.
“Cổ Cương đã về Yên Kinh, báo cáo chuyện này với cấp trên. Thần đảo Đông Phương các ông có công lao rất lớn trong trận chiến này, để mấy ngày nữa các ông hãy về, chờ chính quyền Long Quốc khen thưởng rồi về cũng không muộn”, Lâm Chính nói.
“Trận chiến này có thể thắng được là nhờ thực lực mạnh mẽ của tướng Lâm nghiền nát kẻ địch, chứ chúng tôi làm được gì chứ? Hơn nữa, so với sự huy hoàng của tổ tiên thì việc làm của chúng tôi quá nhỏ bé! Khen thưởng thì miễn đi!”.
Đông Phương đảo chủ lắc đầu, nở nụ cười chua chát: “Huống hồ đây là lần đầu tiên tộc nhân rời đảo, ai nấy đều muốn về sớm”.
“Vậy à? Thôi được rồi, tôi cũng không miễn cưỡng nữa, để tôi phái người đưa các ông về”.
“Chuyện nhỏ mà, nhưng tướng Lâm, xin hỏi lúc nào thì cậu có thời gian, dù sao chú tôi…”
Đông Phương đảo chủ muốn nói lại thôi.
“Chú hai ông Hạ Mãnh Hổ đúng không? Yên tâm đi, tôi sẽ dành thời gian đến chữa trị cho ông ta. Ông ta vẫn phải dùng thuốc điều dưỡng một thời gian, nên ông cũng đừng nóng lòng quá”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Có câu này của tướng Lâm thì tôi yên tâm rồi, tôi xin cáo từ”.
Đông Phương đảo chủ lại cúi xuống, rồi xoay người rời đi.