Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại câu lạc bộ Hoa Hồng. Cậu Thủy đang ngồi trong một rạp chiếu phim tư nhân xem phim.

Trên màn hình là phim văn nghệ nước ngoài. Anh ta đeo kính gọng vàng, vắt chân thưởng thức. Phía sau là một cô gái mặc bikini đang bóp vai cho anh ta. Bên cạnh cũng có một cô gái khác đang gọt hoa quả.

Không thể phủ nhận cuộc sống của cậu Thủy đúng là hưởng thụ. Thế nhưng là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Thủy thì anh ta đã quen với việc có một cuộc sống đủ đầy rồi.

Dù có người đẹp ở bên cạnh nhưng cậu Thủy chẳng buồn nhìn, chỉ chăm chú xem phim

“Thật là nho nhã, anh ở đây xem phim à?', Liễu Chiêu Nhi đưa Diệp Tâm Ngữ tới và mỉm cười.

“Ồ, Chiêu Nhi à, ngồi xuống đi, cùng xem phim với tôi”, cậu Thủy cũng chẳng quay đầu lại, vẫn nhìn chăm chăm màn hình.

“Ấy anh Thủy, lát anh xem được không. Xem ai tới này”, Liễu Chiêu Nhi mỉm cười.

“Ồ", cậu Thủy khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Liễu Chiêu Nhi. Khi thấy người đứng sau cô ta thì anh ta giật mình: “Thật không thể tin được, cô chủ của nhà họ Diệp lại chạy tới đây sao. Khách quý, khách quý mà”.

Nói xong, cậu Thủy đứng dậy bước về phía Diệp Tâm Ngữ. Diệp Tâm Ngữ cảm thấy sợ hãi, Cô ta lùi lại. Cậu Thủy thấy vậy bèn khựng bước. Anh ta mỉm cười: "Cô Diệp, xem ra cô vẫn còn hiểu lầm tôi. Tôi phải giải thích với cô rồi. Lần trước, không phải ý của tôi mà là người của tôi gây ra. Tôi luôn muốn xin lỗi cô nhưng lại lo cô hiểu lầm nữa nên mới do dự tới tận bây giờ. Giờ cô tới rồi thì tôi cũng thành thật xin lỗi. Xin lỗi cô Diệp”.

Nói xong cậu Thủy gập người. Nhìn thấy thái độ chân thành của anh ta, Diệp Tâm Ngữ cảm thấy đỡ hơn chút.

“Anh Thủy, nếu như mọi chuyện không liên quan tới anh thì tôi cũng chấp nhận lời xin lỗi của anh”, Diệp Tâm Ngữ nói.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi”, anh ta thở phào, sau đó lại lên tiếng: “Không biết cô Diệp tìm tôi có việc gì?”, thực ra anh ta biết rõ nhưng vẫn muốn để lại ấn tượng tốt đối với Diệp Tâm Ngữ.

Diệp Tâm Ngữ cũng không phải kẻ ngốc. Cô ta biết ý của cậu Thủy là gì, thế nên cô ta vẫn luôn giữ khoảng cách.

“Ý của Tâm Ngữ thế nào anh còn không rõ sao? Là chút chuyện của nhà họ Diệp đó mà” Liễu Chiêu Nhi mỉm cười: “Anh Thủy đức cao vọng trọng, là người đứng đầu ở Long Xuyên này. Giờ nhà họ Diệp gặp chút rắc rối, nếu như anh có thể ra mặt giúp đỡ nhà họ Diệp thì chắc chắn họ sẽ thoát được kiếp nạn này một cách dễ dàng. Tâm Ngữ lần này tới đây cũng vì chuyện đó. Không biết ý của anh như thế nào?”

“Chuyện nhà họ Diệp sao? Tôi có nghe nói. Nhưng không dễ xử lý...”, anh ta vuốt cằm, tỏ vẻ khó xử.

“Anh Thủy, xin anh đấy! Chỉ cần anh có thể giúp được nhà họ Diệp thì anh muốn gì tôi cũng làm”, Diệp Tâm Ngữ vội nói.

Cô ta sợ cậu Thủy sẽ từ chối. Dù sao thì lúc này anh ta là hi vọng duy nhất của Tâm Ngữ.

“Hầy, cô Diệp, cô khách sáo rồi. Chúng ta là bạn mà. Nếu như có thể giúp thì tôi nhất định sẽ không từ chối. Nhưng chuyện này không hề đơn giản. Nhà họ Diệp cũng có không ít người giỏi mà họ còn không giải quyết được, huống hồ là tôi”, anh ta lắc đầu.

Diệp Tâm Ngữ tái mặt, loạng choạng lùi lại. Nếu đến cả cậu Thủy còn không có cách thì nhà họ Diệp thật sư là cùng đường rồi...

Phải làm sao đây? Diệp Tâm Ngữ cúi đầu, bặm môi. Đúng lúc này, anh ta lại lên tiếng: “Thực ra cách ấy mà...có một cách...chỉ sợ cô Diệp không chịu hợp tác”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK